Editor: Thùy Linh
Màn đêm dần buông xuống, Niệm Sơ cuối cùng cũng làm xong bài tập, cô ngáp một cái, lười nhác nằm gục xuống bàn, đôi mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lý An Nhiên.
Một lát sau
“Niệm Niệm, đừng nhìn anh”, Lý An Nhiên tập trung nhìn vào sách bài tập, xoay xoay bút trên tay
Niệm Sơ không nhúc nhích, vẫn như cũ nhìn anh, ánh mắt ngơ ra, đáy mắt còn chứa ít nước, tóc dài đen nhánh phủ kín vai, có vài sợi tóc rơi xuống che nửa khuôn mặt
Lý An Nhiên liếc nhìn cô một cái, sau đó vươn tay ra quay đầu cô ra chỗ khác
Niệm Sơ tùy ý anh quay mặt đi, tiếp tục nằm trên bàn nhìn ngơ ngẩn vào không khí, lúc sau chậm rãi mở miệng: “Anh ơi, em mệt quá.”
“Thế thì trở về ngủ”
“Không muốn đi…”
Cây bút trong tay Lý An Nhiên dừng xoay, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Vậy thì ngủ trên giường anh.”
“Mẹ không cho…” Niệm Sơ nhăn mặt lại
Anh đặt bút xuống rồi ngả người trên ghế than nhẹ một tiếng: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Niệm Sơ lắc lắc đầu, bỗng dưng đứng dậy thu dọn đồ học tập trên bàn, hang hái nói lời tạm biệt: “Như vậy thì để em tự về cũng được, anh ngủ ngon nhé!”
Cô dán tay ở trên môi cho anh một cái hôn gió như hồi nhỏ
Lý An Nhiên phì cười, đi theo cô xuống lầu, ở cạnh cửa nhìn cô về đến nhà, sau đó nhìn căn phòng kia bật đèn sáng mới chậm rãi trở về phòng.
Ngày hôm sau vẻ mặt Niệm Sơ trông như thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai/263603/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.