Editor: Thùy Linh 
Sau sự việc ấy Hoắc Cảnh cũng không dám tìm đến Niệm Sơ nữa, ngược lại là Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy hứng thú, quấn lấy Lý An Nhiên dạy cô chơi bóng rổ. 
Tối thứ hai không cần đi học, chiều đó ánh nắng chiếu đầy trời, sân bóng rổ có không ít người ở đó đang đánh cầu, cơ bản đều là học sinh, chỉ có vài người trung niên 
Âm thanh trái cầu chạm mặt đất trầm thấp còn có kèm theo một vài tiếng hô hò, tiếng chỉ huy, tiếng nói chuyện mạnh mẽ vang lại nơi này 
Hoàng hôn chiếu trên gương mặt đấy mồ hôi, thoạt nhìn như sinh thế bừng bừng 
Vài làn gió nhẹ thổi tới càng làm cảnh tượng thêm vài phần thích ý 
Niệm Sơ đứng cách vạch hai phân ném bóng, chiều cao của cô không đủ nên phải chạy lấy đà một chút mới có thể chạm đến rổ 
Nhưng cô không thấy chán nản, đặc biệt là mỗi lần đập được bóng vào rổ lại nhảy lên ba lần, mặt đấy hưng phấn nhìn Lý An Nhiên khoe mẽ 
Lý An Nhiên ở bên cạnh nhìn, sửa tư thế của cô 
“Lòng bàn tay không cần phải dán vào trái bóng, như này, điều khiển ngón tay, giơ cao lên một chút…” 
“Cổ tay hơi cong, nhắm vào rổ, như vầy” 
Lý An Nhiên giơ tay, ném trái bóng rơi vào rổ một cách hoàn hảo 
“Oa!” Niệm Sơ mở to hai mắt, lập tức học theo động tác của anh, giơ tay, ném bóng, loảng xoảng một tiếng, trái bóng thảm thiết đụng phải bản rổ 
“….” 
Niệm Sơ nhấp môi, quay đầu lại nhìn anh, Lý An Nhiên cười khẽ hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thanh-mai/263610/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.