Lâu rồi Ninh Phi không nằm mộng giữa đêm. Giấc ngủ của hắn bị cắt rời thành vô số mảnh vụn. Lưỡi dao, súng lửa, khói thuốc, máu ấm bắn tung tóe. Hắn là lính gác đào ngũ, điều này có nghĩa là lẩn trốn và truy bắt không ngừng, như con chuột trốn chạy nơi cống ngầm ngõ hẹp, cầu tránh khỏi nanh vuốt của công đoàn. Khẽ khép mắt, pheromone dẫn đường bùng lên tứ phía. Bản năng kêu gào trong huyết mạch, thúc giục hắn tiến về phía trước. Hắn mở mắt ra, lùi vào sâu trong bóng tối.
Sống hơn hai mươi năm, những chuyện Ninh Phi có khả năng tự quyết định không nhiều lắm, nên đối với việc này lại thêm chấp nhất gấp bội. Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bị tóm lại. Sau đó hắn làm một ca tiểu phẫu, cấy vào một thiết bị ngăn chặn lan tỏa pheromone, dẫn đường xuất sắc cũng không thể biết được hắn là một lính gác. Hắn có thể xem mình là người bình thường, nghênh ngang đi lại trên đường, cũng có thể làm lính đánh thuê, dùng năng lực cảm giác và tốc độ gấp năm lần người thường để đổi lấy tiền. Có thể hẹn hò, có thể tán tỉnh, có thể chụp ảnh trước cổng vào công đoàn, có thể làm bất kỳ điều gì trước đây muốn làm.
Ngoại trừ một đêm yên giấc. Kèm theo tự do, là đau buốt bén nhọn từng hồi trong đầu. Phẫu thuật thành công, nhưng vẫn có chút tác dụng phụ không thể tránh. Đau đớn đến thời khắc cuối cùng, Ninh Phi ôm đầu, co rúc trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người. Thuốc giảm đau cũng mất hiệu lực, nhưng hắn không hối hận chút nào. Loại người như hắn, muốn đạt được cái gì, sao có thể không phải trả giá chút nào?