Ninh Phi đã chờ rất lâu.
Cuối ngày hôm đó, cách hai con đường vẫn nghe tiếng còi cảnh sát réo rắt. Tạp âm ồn ã tới tới lui lui, có người chạy lên chạy xuống, đập ầm ầm lên từng cánh cửa, lớn tiếng hỏi có nhìn thấy kẻ nào khả nghi qua lại gần đây không.
Tổng cộng có ba nhóm đến hỏi thăm, theo thứ tự là côn đồ khu Phế Thành (thị trấn hoang tàn),lính gác công đoàn, và người của Hoa Thanh. Ninh Phi vờ làm khách trọ bình thường, bày ra vẻ mặt mờ mịt băn khoăn: “Không có.”
Hắn đã xử lí xong tất cả quần áo dùng để gây án, đến nơi khác tắm rửa sạch sẽ, gột rửa tất cả thứ mùi có thể trở thành manh mối. Hắn không thể để mình bị bắt, cũng sẽ không bị người bắt được —— trong danh sách mục tiêu còn hai cái tên, mà người thuê hắn cũng sẽ dùng hết mọi cách để yểm trợ cho hắn.
Thế nhưng mỗi lần có tiếng bước chân vang lên xung quanh, hắn vẫn không tự chủ được tập trung lắng nghe, phân biệt mùi của kẻ đang đến, chỉ lo lỡ mất một xíu mùi vị cỏ xanh nào. Vì cái chết của Bạch Bằng mà Phế Thành chìm vào hỗn loạn, việc phân rõ người, mùi vị và âm thanh trở nên vô cùng khó khăn, tựa như có vô số dây thừng đấu sức với nhau trong đầu hắn, cuối cùng xoắn dây thần kinh sọ thành bánh quai chèo.
Ninh Phi biết mình đã sử dụng ngũ giác quá độ, tinh thần sắp không còn tỉnh táo(2). Hắn dường như nghe thấy tiếng Thành Dương gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005310/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.