Con mèo không nhúc nhích, cũng không lên tiếng. Thành Dương cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, yên lặng ngẩng đầu lắng nghe.
Tinh thần thể và chủ nhân của nó dường như đang có một cuộc im lặng đối diện đầy quyết liệt. Qua vài giây, Ninh Phi nhanh chân bước lại, trọng lượng bên người Thành Dương chợt nhẹ đi. Có lẽ y đã nhấc con mèo lên một cách thô bạo, bỏ đi cùng tiếng kêu thê lương và mùi lông mèo rơi rụng. Tiếp đó là một tiếng ầm, cửa tủ bị đóng mạnh, cắt đứt tiếng rầm rì của tinh thần thể.
Thành Dương gần như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và sợ hãi của nó.
Xưa nay y chưa từng nghe có lính gác nào lại đối xử với tinh thần thể của chính mình như thế. Bọn họ có cùng bản nguyên tinh thần, cùng chia sẻ một linh hồn, vốn được xem như một thể —— không ai lại đối xử thô bạo với chính mình.
Khi còn sống, Vũ Tình hay dùng lược gỗ đào chải lông cho cô cáo trắng của mình. Vì độ phù hợp không đủ, Thành Dương không thể nhìn thấy con cáo, nhưng có thể cảm nhận được dòng chảy hạnh phúc giữa họ. Dù cho Vũ Tình mất khống chế, hay thậm chí trong tình trạng điên cuồng, cũng chưa từng làm tổn thương nó.
Nhưng Ninh Phi lại bình tĩnh nhốt con mèo vào ngăn kéo.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Y nghe lính gác nói.
Miệng Thành Dương bị chặn, không lên tiếng được.
“Cậu nghe tôi nói trước đã.” Ninh Phi độc thoại: “Căn cứ giao dịch lúc trước, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005282/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.