*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Ninh Phi đi tới, Lý Chính Thanh không tỏ ra nửa phần kinh ngạc, dường như tất cả đều trong dự đoán của ông ta.
“Là cậu.” Lý Chính Thanh nói.
Giọng ông ta không lớn, nhưng vẫn có chút bình tĩnh, ẩn ý nắm toàn cục trong tay. Nhưng chung quy tuổi tác không nhỏ, pheromone dẫn đường hương cam quýt đặc trưng ngày xưa chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn thứ mùi người già ngột ngạt cằn cỗi luẩn quẩn quanh thân.
“Là ta.” Ninh Phi chậm rãi đáp, vươn tay đến mặt bàn. Trên đó đặt một cây bút. Súng đã bị Thành Dương tịch thu mất từ đầu, nhưng dù sao hắn cũng là một lính gác. Trong trường hợp này, muốn gây thương tích cho Lý Chính Thanh, cũng không cần thứ vũ khí quá cầu kỳ sặc sỡ.
Lý Chính Thanh khẽ cười một cười, nghiêng mình về trước. Ánh mắt ông ta như đang nhìn một đứa học sinh càn quấy.
“Muốn đến ôn chuyện với ta?”
Vỏ kim loại của cây bút lạnh băng, Ninh Phi cầm lên, dùng sức nắm chặt: “Ông cũng có thể coi như là ôn chuyện.” Hắn nói.
“Vẫn còn ý định giết ta?” Lý Chính Thanh nói: “Bảy năm trước cậu đã từng thử, nhưng thất bại, thật đáng tiếc.”
Là rất đáng tiếc.
Lúc đó hắn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm giết người, đánh trúng một chiêu, bèn hoang mang không biết làm sao, quay đầu chạy trốn. Sau này, hắn cứ tái hiện lại khoảnh khắc kia trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005225/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.