Phòng tối nằm ngay cạnh sân huấn luyện, có thiết bị chặn sáng và cách âm, chuẩn bị riêng cho lính gác bị quá tải cảm quan trong lúc huấn luyện. Lúc Ninh Phi được dìu vào trong, hắn vẫn còn bị gây mê, mê man bất tỉnh. Lông mi hắn rất dài, tạo thành nửa vành bóng mờ dưới mí mắt, khiến nét mặt trông vừa yếu ớt vừa đau thương.
Thành Dương đoán, thời điểm hắn quá tải cảm quan, nhất định đã nhìn thấy ảo giác khá đáng sợ.
Sàn nhà làm bằng gỗ. Hai lính gác đặt Ninh Phi ở góc phòng, gật đầu với Thành Dương, rồi quay người đi ra, kéo cửa lại cho họ. Tiếng người ồn ã bị chặn lại bên ngoài, ánh sáng mờ mờ. Thành Dương ngồi xếp bằng trước mặt Ninh Phi, vươn tay phải về phía trán hắn.
Ninh Phi hơi lùi lại, dường như nằm không yên. Hắn cong người bên tường, cuộn lại thành một khối như loài thú nhỏ sợ lạnh. Sờ vào làn da cũng lạnh ngắt, Thành Dương vén mái tóc đầy mồ hôi, áp lòng bàn tay lên, định thăm dò tình trạng tinh thần của hắn.
Vẫn giữ tư thế cũ, Ninh Phi đột nhiên mở mắt ra. Đôi con mắt trong phòng tối rõ ràng đen trắng, giống như viên pha lê đọng một tầng sương mỏng. Thành Dương dừng động tác, cố gắng khiến giọng nói có vẻ mềm nhẹ: “Có cảm thấy ổn không?”
Không hề trả lời.
Hơi thở Ninh Phi mới đầu rất nhẹ nhàng chậm rãi, như thất thần chăm chú nhìn Thành Dương, hàng mi khẽ run run vẫy nhẹ. Sau đó, hắn giơ tay lên, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005238/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.