*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sao.” Thành Dương nói: “Vết thương nhỏ.”
Y dễ dàng tìm được cổ tay Ninh Phi đặt bên cạnh mình. Năng lực hồi phục của lính gác gấp năm lần y, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương hơi tỏa nhiệt, các mô dưới da bắt đầu chuyển động cực nhanh. Ninh Phi khẽ nhúc nhích, dường như mới nhận ra.
“Đau không?” Thành Dương hỏi.
Ninh Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên cánh tay hắn cũng phủ đầy đủ loại vết thương cũ, nhưng vết sẹo lớn nhỏ sờ lên thô ráp như giấy nhám. Thành Dương im lặng không lên tiếng, tiếp tục hướng lên trên, nắm lấy vai Ninh Phi. Trên vai trái chắc hẳn có vết đạn. Ngày Phương Văn Hạo bị ám sát, y đã nã một phát súng vào Ninh Phi, viên đạn xuyên qua cơ thể.
Bắp thịt bả vai Ninh Phi hơi căng cứng, rồi lại thả lỏng, thuận theo động tác của Thành Dương. Hắn toát hết mồ hôi, áo bị thấm ướt thành ra màu trắng nửa trong suốt. Cách một lớp vải, Thành Dương tìm được một mảng mô hạt tròn nhạt màu. Mới vừa tróc vảy, lớp da thoạt trông mềm mại mà mỏng manh, như chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể đâm thủng.
“Chỗ này đau không?” Y hỏi.
Ninh Phi lắc đầu: “Không hề gì.”
Thành Dương nghĩ, sao lại có người ngốc như thế —— bị người mình thích nã một phát đạn, lại còn thấy không hề gì.
Nhưng mùi thuốc súng quanh quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005236/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.