Trong quán rượu tràn ngập ánh sáng chói mắt lẫn mùi vị của rượu, bia và thuốc lá, dưới kích thích của cồn lẫn ma túy, đám đông lần lượt lên đến cao trào. Tuấn nam mỹ nữ điên loạn lắc lư thân mình theo âm thanh cuồng nhiệt, gương mặt trẻ trung hiện ra biểu tình mê đắm, cảnh tượng tựa như địa ngục cực lạc.
Ba người tụ tập ở một góc phòng hả hê uống rượu. "Không gì sảng khoái bằng chén rượu sau một ngày dài lê thê!" "Đúng đấy, dù sao thì cũng phải cảm ơn Hoàng thiếu hay thường xuyên mời chúng ta uống rượu!" Cả đám nhìn về chỗ Hoàng Hiểu Long ngồi, trên mặt bàn đầy vỏ chai, mặt mày hắn đỏ lừ mà vẫn còn nốc thêm mấy chai nữa. Trương Hoàn thấp giọng hỏi:"Hoàng thiếu, sao cậu uống nhiều thế?"
Hoàng Hiểu Long say đến không biết trời đất là gì:"Chừng này chưa nhiều đâu." Viên Thành thở dài: "Xem ra tâm trạng cậu ta không vui rồi. Hoàng thiếu, người mà tôi lần trước đem đến cho cậu không làm cậu thỏa mãn hay sao?" Hắn nghe xong, ngoác miệng la lên: "Chết rồi! Con mẹ nó anh nhắc tôi mới nhớ, được có một tuần mà nó đã không chịu nổi nữa nên lao đầu vào tường tự tử rồi!" Viên Thành ngạc nhiên: "Hả??? Sao lại như vậy được!" Trương Hoàn cười phá lên: "Viên Thành ơi, tưởng thế nào! Chẳng phải cậu nói người ở chỗ cậu tận tình phục vụ khách hàng lắm mà...haha!"