"Em nói em thích anh... rốt cuộc chỉ là giả dối thôi sao?" 
Lục Triết Hy mặt tái mét khi nghe câu nói của Hoàng Hiểu Long. 
"Không... không phải..." 
"Chẳng phải em lại muốn tự sát còn gì?" 
"Không phải như anh nghĩ đâu..." 
"Vậy tại sao lại ngã cầu thang?" 
"Chuyện này..." 
"Không nói được phải không? Vậy thì... vĩnh biệt nhé!!!" 
Hắn quay đầu bỏ đi. 
"Đợi đã..." 
Chỉ trong giây lát, hình bóng của hắn đã biến mất. Xung quanh anh chỉ có một màu đen, không có một ai khác ngoài anh. Anh quỳ gục xuống cất tiếng khóc nức nở:"Đừng bỏ em... xin anh... đừng bỏ lại em lại một mình..." 
Một lúc sau, không biết từ đâu xuất hiện một đám người xa lạ. Chúng thấy anh thì thú tính đều sôi sục hết lên. 
Lục Triết Hy sợ hãi vô cùng, nhưng chưa lết được bước nào thì bị tóm lấy, trực tiếp bị một đám người lột sạch quần áo rồi cường bạo... 
Anh như một cái xác không hồn chịu đựng đủ sự giày vò của chúng... 
... 
Lục Triết Hy giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Khuôn mặt và lưng đều ướt đẫm mồ hôi bởi cơn ác mộng vẫn còn lưu lại rõ ràng. 
Đây là bệnh viện. 
Anh khẽ chạm tay lên trán. Đầu anh quấn một lớp băng vải do bị ngã cầu thang. Anh muốn cử động cánh tay còn lại nhưng không được, không những không cử động được mà còn rất tê nhức. Thì ra... Hoàng Hiểu Long ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh và gối đầu lên tay anh nằm ngủ... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156946/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.