Ở London.
"Alo."
"Tôi đây."
"Hiểu Long?" Lâm Tú Bình gọi đầy kinh ngạc.
"Cậu đang ở đâu?"
"Em... hiện tại em không ở Trung Quốc. Nhưng nếu anh muốn em về thì..."
"Tôi đang ở bệnh viện đa khoa ở Nhật Bản, cậu tới đi."
"Hả? Bệnh viện? Anh không khỏe sao?"
"Ừm, bệnh tình của tôi rất nặng, cậu tới ngay đi!"
"Được, em tới ngay lập tức."
Tắt máy, khuôn mặt Lâm Tú Bình đầy kinh ngạc.
"Anh ấy cần mình. Anh ấy cần mình!" Hắn không kìm lòng được sự vui sướng trong lòng. hai tay ôm mặt reo lên.
"Là cái bẫy! Đừng về!" Một nam nhân gốc Anh với mái tóc vàng mắt xanh ngồi đối diện hắn, giọng nói nghiêm túc.
Lâm Tú Bình đang vui mừng hết sức khi ngay câu nói này thì sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn người đối diện bằng ánh mắt không chút cảm tình.
"Câm miệng đi, Noah Fernandes! Hợp tác giữa chúng ta chấm dứt rồi. Tôi muốn làm gì thì mặc kệ tôi!"
Nam nhân tóc vàng cười lạnh nói:"Nếu Hoàng Hiểu Long thực sự cần cậu thì tại sao suốt 5 năm qua chẳng gọi điện hỏi thăm cậu?"
"Đó là vì anh ấy vẫn còn nhớ về Lục Triết Hy. Giờ hắn đã chết, anh ấy mới nhận ra người mình yêu thực sự là tôi."
"Ai nói với cậu là Lục Triết Hy đã chết!"
"Cái đ*ch gì vậy?" Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm người trước mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam nhân tóc vàng thản nhiên nói:"À, hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156935/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.