Lục Triết Hy nhoài người tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Lại nữa! Lại cơn ác mộng đó!
"Hộc... hộc..."
Anh thở mạnh, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.
Sao lại như vậy?
Anh có một linh cảm chẳng lành về chuyện sắp xảy ra. Anh sợ, rất sợ Hoàng Hiểu Long sẽ vứt bỏ mình.
"Không... không có chuyện đó đâu... Bình tĩnh, sẽ không sao cả..." Anh ngồi thu mình lại, hai tay đan vào nhau ôm chặt lấy bả vai đang run rẩy và miệng không ngừng lặp lại câu nói đó để an ủi bản thân.
Mấy giờ rồi? Sao anh ấy không quay lại...
Cạnh! Một âm thanh vang lên khiến anh giật mình.
Lục Triết Hy nhìn cánh cửa phòng bị mở tung ra không biết từ bao giờ nhưng không thấy ai xuất hiện cả...
"Trần Hạo, là anh sao?"
Không thấy ai trả lời.
"Hay là anh, Hiểu Long?"
Dần dần, nỗi sợ trong anh lại tăng lên gấp bội khi anh nhìn xuống giường...
Sau đó...
Con ngươi trong mắt anh co rút dữ dội, gương mặt anh tràn ngập sự khiếp sợ.
Chưa kịp thốt lên thì một kẻ vốn chờ sẵn ở dưới đó lao lên, một tay bóp cổ anh, một tay đem khăn tẩm thuốc mê bịt kín mặt anh.
"Ưm..."
Đầu óc anh trở nên mơ hồ, mệt mỏi. Anh bất lực nhắm mắt lại... sau đó thì không nhìn thấy gì nữa...
...
Trần Hạo tâm trạng nhức nhối bước ra từ phòng phẫu thuật.
Chết tiệt! Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì chứ?
Anh bực tức, trong lòng chửi thề một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156944/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.