Gần 8 giờ sáng. 
"Hoàng thiếu, Lục Triết Hy! Hai người dậy chưa?" 
Viên Thành và Trương Hoàn đứng ở ngoài gõ cửa phòng và gọi vào. Không có tiếng đáp trả. Thế nhưng, chỉ vài phút sau... 
"CÚT RA NGOÀI!!!" 
Một tiếng thét dữ dội vang lên cùng với đó là những âm thanh đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng... 
Viên Thành và Trương Hoàn trong đầu đều hiện lên một dấu chấm hỏi. 
"Tiếng hét đó... là của Lục Triết Hy đúng không?" 
"Đúng rồi. Nhưng mà... xảy ra chuyện gì vậy?" 
"Ai biết? Chẳng phải tối qua hai người đó ôm nhau làm kịch liệt lắm mà, sao sáng sớm đã cãi nhau thế?" 
Hai người họ tò mò hỏi nhau mà vẫn không tìm được câu trả lời. 
"Triết... Triết Hy, em đừng ném nữa...Anh... anh sẽ ra ngay... em... em bỏ lọ hoa xuống... đừng ném nữa không chừng có án mạng đấy... Á..." 
Cạnh! 
Ngay sau đó, cửa phòng mở tung ra và lọ hoa bay vèo một cái xoẹt qua khoảng cách giữa Viên Thành và Trương Hoàn rồi nện thẳng vào tường và rơi ầm xuống vỡ tan tành! 
Sự việc nói thì rất chậm mà xảy ra thì cực nhanh! Nhanh đến mức khiến Viên Thành và Trương Hoàn không kịp phản ứng và vô cùng kinh ngạc vì không nghĩ sẽ có ngày một trong hai người đó suýt thì ăn nguyên cái lọ hoa vào mặt từ tay Lục Triết Hy! 
Tiếp theo, bọn họ thấy Hoàng Hiểu Long bộ dạng cởi trần, thân dưới quấn độc chiếc khăn tắm, khuôn mặt đẫm mồ hôi chạy vội ra ngoài rồi quay đầu lại không dám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.