Lục Triết Hy lại mắc bệnh rồi. Có điều lần này... là mắc bệnh nặng!!! 
Thân thể anh lạnh ngắt, thậm chí hai vai, bắp đùi, bụng đều tím ngắt trong khi trán anh thì nóng bừng bừng... 
Một gã đàn ông ấn ngón tay lên cổ anh... tim không đập một nhịp nào cả!!! 
Điều này cũng đúng thôi, Lục Triết Hy chịu sự tra tấn suốt 5 năm, bị đánh đập, bỏ đói không thương tiếc, những lúc ốm nặng, sốt cao chẳng ai thèm ngó ngàng đến anh... dĩ nhiên là phải sinh bệnh rồi! 
"Hắn chết rồi..." 
"Mày chắc không?" 
"Nếu bây giờ cứ bỏ mặc hắn như vậy thì sẽ chết chắc!" 
"Ai đã mang hắn tới đây?" 
"Noah Fernandes. Mấy ngày hôm nay không thấy hắn tới đây, có cần nói chuyện này với hắn không?" 
"Thôi khỏi. Bọn mày tìm một góc nào kín đáo cho hắn 'yên nghỉ' đi!" 
"Được!" 
... 
Lạnh quá! 
Lục Triết Hy chớp chớp đôi mắt, cơn đau kéo đến ngay cả hai mí mắt cũng trở nên nặng trĩu đến mức không thể mở nổi. Nhưng dù có mở được hai mắt thì anh vẫn chẳng thể nhìn thấy... 
Bọn chúng ném anh vào một con hẻm tối của một góc phố bị bỏ hoang... 
Anh vẫn còn chút sức lực cuối cùng. Biết mình sắp chết, trong lòng anh vui mừng khôn xiết. Suốt 5 năm phải chịu sự dày vò, sống trong đau đớn, tuyệt vọng... cuối cùng cũng được giải thoát, mặc dù phải vùi xác ở nơi đất khách quê người này... 
Vĩnh biệt... mình sẽ chẳng hy vọng có kiếp sau... 
... 
Buổi sáng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156938/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.