Hoàng Hiểu Long muốn lao tới ôm chặt lấy anh. Nhưng lời vừa dứt... 
"AAAAAAAAA..." 
Lục Triết Hy hét toáng lên, anh dùng tay vò đầu bứt tóc, đôi mắt anh được che dưới lớp băng nhưng vẫn có thể thấy được sự hoảng sợ đến tột cùng của anh! 
"Triết Hy, em sao vậy?" Hoàng Hiểu Long lo lắng định bước tới nhưng anh liên tục lắc đầu, giọng run run nói:"Không... anh nhận nhầm người rồi... tôi... tôi không phải..." 
"Là em! Chính là em!" Hắn không thể đợi được nữa, ngay lập tức bước tới ôm anh vào lòng. 
Anh lại kịch liệt giãy giụa:"Buông tôi ra... Làm ơn buông tôi ra!" 
"Không! Anh không buông! Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa!" Anh càng giãy giụa, hắn lại càng ôm chặt anh hơn. 
Bất ngờ, phía sau lưng có một cánh tay túm chặt cổ áo Hoàng Hiểu Long mà kéo mạnh hắn ra xa khỏi Lục Triết Hy. 
"Đừng có đến gần cậu ấy, tên khốn nạn!" 
Câu nói vang lên đầy phẫn uất của Trình Dương Lạc. 
"Dương Lạc..." Nghe giọng nói quen thuộc, Lục Triết Hy ngơ ngác gọi. 
"Triết Hy, tớ ở đây. Đừng sợ!" 
Trình Dương Lạc bước tới nhẹ nhàng vuốt lưng để trấn an Lục Triết Hy. Lục Triết Hy vẫn không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy người bạn của mình. 
Hoàng Hiểu Long mặc dù bị Trình Dương Lạc đẩy đến choáng váng nhưng lại không có một chút tức giận, ngữ điệu bình thường hỏi:"Trình Dương Lạc, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em ấy?" 
Trình Dương Lạc tức tối trợn mắt lườm Hoàng Hiểu Long 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156937/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.