Trong phòng nghỉ của khách sạn. 
Hoàng Hiểu Long thẫn thờ ngồi trên ghế như người mất hồn. 
"Hoàng thiếu, cậu ngồi không như vậy gần một tiếng đồng hồ rồi đấy! Cậu có định đi ăn trưa không?" Trương Hoàn đứng ngoài cửa gọi vào. 
"Haizzz!" Hắn chán nản thở dài một hơi, hai tay đặt lên bàn chống cằm, đầu gục xuống... 
"Thôi kệ đi, chắc cậu ta vẫn bị sốc vì bị Lục Triết Hy mắng..." 
"Mà khoan... nhắc tới Lục Triết Hy, sao cậu ta vẫn chưa quay lại nhỉ? Hay là... vẫn còn ở trong nhà tắm???" 
Chỉ đến khi nghe thấy tên anh thì hắn phản ứng, lập tức đứng dậy, vội vàng nói:"Đúng rồi! Triết Hy!" 
Hắn đi bước nhanh ra khỏi cửa định đi về hướng nhà tắm ngoài trời nhưng đi được vài bước thì hắn đột nhiên dừng lại. 
Viên Thành hỏi:"Sao vậy? Cậu không tới chỗ Lục Triết Hy à?" 
Hắn mặt mày ủ rũ:"Không biết... em ấy có còn giận tôi nữa không? Tôi sợ vào đó rồi sẽ lại bị em ấy đuổi ra..." 
Viên Thành và Trương Hoàn cùng đồng thanh đáp:"Bó tay..." 
"Mà không được!!!" Hắn bất ngờ hét lên, dường như hắn vừa chợt nhớ ra điều gì đó:"Trần Hạo có nói chân của em ấy thỉnh thoảng sẽ bị tê nhức nên chỉ đi được một đoạn ngắn thôi... Tôi nghĩ em ấy đau chân nên không ra ngoài được." 
Dứt lời hắn nhanh chóng sải chân bước đi. 
"AAAAA..." 
Một tiếng thét thất thanh từ xa vọng lại khiến đám người Hoàng Hiểu Long bất ngờ. 
"Chuyện gì vậy?" 
"Chịu!" 
Tiếp theo một giọng nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-thu-cho-anh-duoc-khong/2156930/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.