Tại Đế Đô của nước Phượng Minh. Trên đường phố sầm uất tấp nập, tiếng gào thét vang lên khắp nơi, tuy rằng lúc này đã là giờ tuất nhưng đường phố vẫn treo đèn kết hoa, các loại đèn lồng trải khắp nơi, chiếu sáng cả con phố. Trong phòng bao Tụ Toàn Đức, một người đàn ông cực kỳ tuấn tú đang mỉm cười, hắn khẽ cầm chén trà trong tay, mắt thì nhìn những chiếc đèn lồng rực rỡ đang treo ỏ bên ngoài lầu đến mức thất thần.
“Bẩm vương gia, cô ấy đã ra khỏi phủ tướng quân rồi ạ…” Nghe thấy thế, ý cười trên khuôn mặt hắn càng rõ ràng hơn nhưng vẫn không nói gì. Một bóng người chầm chậm bước trên đầu phố trông cực kỳ chói mắt. Nhưng hễ là nơi cô đi qua thì tất cả mọi người đều phải nhường đường để cô đi qua. “Tiểu Khả, em nói xem, sao bọn họ cứ trốn tránh bản tiểu thư thế thế nhỉ? Bản tiểu thư có phải thú hoang dã ăn thịt người đâu!” Bạch Vân Tịch cảm thấy hơi không vui, những người tránh đường cho cô, bất kể là nam hay nữ, khi nhìn thấy cô đều giống như nhìn thấy ma vậy.
Cô đáng sợ đến thế sao? Nha hoàn đi phía sau cô tỏ vẻ bình thản: “Tiểu thư là con gái của đại tướng quân, xuất thân cao quý vô ngần, bọn họ chỉ là đám dân thường áo vải, đương nhiên sẽ bị uy thế của tiểu thư làm chấn động đến mức phải nhường đường rồi.” Hiển nhiên là cô không hài lòng với câu trả lời của Tiểu Khả. Đột nhiên ánh mắt của cô bị một loại âm thanh dễ nghe nào đó thu hút: “Em tém tém lại đi, không biết phía trước có gì mà lại đông vui thế nhỉ, chúng ta đi xem thử đi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.