Nửa khắc sau, một bóng người lướt nhanh vào trong miếu, người đó nhìn người đàn ông đẹp trai đang hôn mê rồi thở dài lắc đầu.
Thật ra Bạch Vân Tịch cứu người đàn ông này là có lý do cả.
Thứ nhất, võ công của người đàn ông này cao cường, chắc chắn không phải để làm cảnh, cứu mạng hắn, có thể sau này sẽ có lợi cho cô; thứ hai, nếu một người đàn ông còn xinh đẹp chói mắt cả phụ nữ như thế này mà cứ chết đi như thế thì sẽ phí của giời lắm, há chẳng phải sẽ đáng tiếc lắm sao? Chưa biết chừng, sau này hắn sẽ vì cảm ơn ơn cứu mạng mà dạy võ công cho cô thì sao, như thế thì vẫn có lợi cho mà.
Sáng sớm ngày hôm sau, mí mắt của người đàn ông khẽ động rồi từ từ mở mắt, không gian xa lạ khiến hắn cảnh giác thêm vài phần.
“Ngươi tỉnh rồi sao? Ngồi dậy ăn chút cháo đi, đích thân bản tiểu thư ta nấu đấy.”
Người đàn ông nhìn về phía phát ra âm thanh, là cô gái bị hắn uy hiếp tối qua. Hắn cười nhẹ, trong lòng không hiểu lắm, đầu óc của cô gái này có vấn đề à? Tối qua, trong lúc hắn còn tỉnh táo, cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế để chạy thoát, vậy mà sau khi hắn ngất đi cô gái này lại còn cứu hắn.
Tục ngữ nói, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, thật sự không thể nào hiểu nổi.
Bạch Vân Tịch nhìn người đàn ông, khi thấy hắn không có ý định qua chỗ mình cô bèn bưng một bát cháo đến đặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-vuong-phi-hung-han-mau-chiu-troi/49913/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.