Dịch: Phi Yên
Bạch Vân Tịch chớp chớp đôi mắt to linh động, cả hàm răng cắn chặt môi dưới: “Ôi chao cực phẩm trai đẹp ơi, ngươi đừng có động tí là giơ dao lên được không? Có thế nào thì ta cũng là một cô gái, ngươi đã cứa hai nhát vào cổ ta rồi, đau lắm đấy biết không, nếu để lại sẹo thì sau này ta lấy chồng thế nào được nữa hả?”
Người đàn ông cười lạnh, sát khí ác liệt tỏa ra từ người hắn khiến Bạch Vân Tịch không khỏi lùi về phía sau hai bước: “Không có thuốc giải thì cô chỉ còn đường chết.”
Đậu mợ, không có thuốc giải thì phải chết sao?
Vậy cô chạy có được không? Tất nhiên là không được rồi!
Người đàn ông này đã trúng phải kịch độc như thế mà vẫn có thể đi lại như bình thường, chưa cần nói đến lúc trước hắn đứng ở sau lưng kề dao lên cổ cô một cách bất thình lình, chỉ nhìn việc ban nãy cô không kịp tránh dao đó của hắn đã đủ chứng minh động tác của hắn nhanh đến mức nào rồi. Vậy nên chắc chắn chạy trốn không phải là thượng sách!
Thấy tay của người đàn ông lại chuẩn bị đưa lên, Bạch Vân Tịch vội vàng buột miệng: “Đợi đã, đợi đã!”
Con dao găm của người đàn ông dừng ở trước ngực Bạch Vân Tịch.
Trời ạ, thật vô lý quá đi. Lúc hắn còn chưa ra tay cô đã kêu lên rồi, sau khi kêu xong thì con dao găm chỉ còn cách ngực cô một tấc, nếu như chậm chút nữa thì có khi cô cũng về Tây Thiên rồi cũng nên.
Bạch Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-vuong-phi-hung-han-mau-chiu-troi/49912/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.