Bạch Vân Tịch lập tức nhíu mày. Cô bắt đầu lục tìm trong trí nhớ của mình, gần đây cô có phạm lỗi gì đâu nhỉ mà tại sao cha vừa về đã bắt cô đến từ đường rồi? “Đại ca ta có nhà không?” Liên Hương nghe thấy bèn lắc đầu. Bên ngoài từ đường, Bạch Vân Tịch và Liên Hương trốn sau một gốc cây cổ thụ, cô ngó đầu ra quan sát bóng lưng cao lớn thẳng tắp đã trải qua nhiều cuộc chinh chiến của người đàn ông đang ở trong từ đường. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cha gọi cô đến từ đường thì đều sẽ trách mắng hoặc dùng gia pháp với cô, chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh từ nhỏ trong lòng cô rồi. Tuy rằng cô là cô con gái mà nhà họ Bạch khó khăn lắm mới có thể sinh được trong mấy đời qua, tuy người cha tướng quân này của cô cực kỳ thương yêu cô nhưng cũng dạy dỗ cô rất nghiêm khắc, không cho phép cô phạm phải bất cứ một sai lầm nào. “Liên Hương, lúc về sắc mặt của cha ta như thế nào?” Liên Hương nuốt nước bọt, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi: “Mặt mũi tối sầm, cực kỳ đáng sợ.” Bạch Vân Tịch chửi thầm một câu rồi nói với Liên Hương: “Đi tìm đại ca của ta về đây, nói với huynh ấy là tiểu muội của huynh ấy sắp chết rồi.” Liên Hương sững người rồi đột nhiên bừng tỉnh, sau đó vội vàng chạy đi. Bạch Vân Tịch cảm thấy đứng rất phí sức bèn dứt khoát ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh. Lúc nhỏ, bởi vì nghịch ngợm giống con trai nên cô thường xuyên chọc cho người cha tướng quân của cô nổi giận, động tí là lại phải đến từ đường chịu phạt quỳ và gia pháp. Lẫn nào cô cũng sẽ cầu cứu hai người anh trai luôn yêu thương mình, mà anh em nhà họ Bạch cũng rất phối hợp, hoặc là xin cha tha cho cô hoặc là thay cô chịu phạt. Khoảng một khắc sau, Liên Hương thở hồng hộc chạy về. “Tiểu thư, tìm được đại thiếu gia rồi, giờ đại thiếu gia đang trên đường trở về phủ.” Bạch Vân Tịch lập tức yên tâm, hai tay cô đặt lên vai Liên Hương tỏ vẻ coi thường cái chết: “Bây giờ bản tiểu thư sẽ đi, mỗi dịp lễ tết, nhớ đốt chút tiền giấy cho bản tiểu thư nhé!” Liên Hương trợn mắt: “Tiểu thư, người có thể đừng nói câu này mỗi lần đến từ đường không? Cùng lắm là người cũng chỉ phải chịu đau một chút thôi chứ đâu có chết.” Bạch Vân Tịch cốc đầu Liên Hương: “Con nhóc này, ngươi đang trù ẻo tiểu thư nhà ngươi đó hả?” Cô lắc đầu thở dài sau đó vẫn nhấc chân đi về phía từ đường. Vừa vào đến cửa từ đường gọi tiếng “cha”, Bạch Vân Tịch lập tức bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông quát đến đứng hình: “Quỳ xuống!” Hiển nhiên là Bạch Vân Tịch bị hai chữ này làm chấn động, cô xụ mặt tỏ vẻ không phục: “Con gái không làm sai gì thì sao phải quỳ chứ?” Người đàn ông quay người tức giận nhìn Bạch Vân Tịch, trải qua nhiều vất vả gian lao, khuôn mặt bị năm tháng làm cho hao mòn, nếp nhăn cũng đã xuất hiện không ít. Vốn dĩ những tháng ngày xa kinh thành của ông cũng không quá dài, chỉ có hai tháng, nhưng không ngờ rằng hôm nay vừa vào thành, các tin đồn về con gái mình đã lưu truyền khắp nơi rồi. “Dân chúng của cả nước Phượng Minh này đều biết Bạch Quân Thiên ta sinh ra được một đứa con gái không biết liêm sỉ, ở giữa chốn đông người dám ép hôn Ngự vương gia, con nói xem, đây không phải sai thì là gì?” Ép hôn Ngự vương gia? Chuyện gì thế này không biết? Cô ép hôn Ngự vương gì đó bao giờ? Khoan đã, khoan đã, hình như đúng là từng xuất hiện một Ngự vương gì đó thật, nhưng do gần đây bận quản lý chuyện kinh doanh, cô sớm đã ném chuyện đó lên chín tầng mây rồi. Người dân của nước Phượng Minh này ăn không khí mà sống sao, sao lại hóng hớt đến thế chứ? Hơn nữa, đó cũng đâu thể coi là ép hôn được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]