Dịch Phi Yên
“Ép hôn gì chứ, đúng là toàn ăn nói lung tung. Đó là hôn ước mà con gái cược thắng được trong lễ Thất Xảo.”
Vừa nghe xong, Bạch Quân Thiên càng nổi trận lôi đình: “’Một đứa con gái như con cược gì không cược lại lấy hôn nhân của mình ra cược, đường đường là con gái của tướng quân, chẳng lẽ con còn sợ không có ai lấy hay sao? Ở trước mặt dân chúng làm ra chuyện mất mặt như thế, con ném thể diện của phủ tướng quân chúng ta đi đâu rồi hả?”
Bạch Vân Tịch cảm thấy không thoải mái, cô lập tức phản bác lại: “Cược hôn nhân thì sao chứ, lễ Thất Xảo vốn là có truyền thống này mà, hơn nữa, cứ đến tuổi 16 là con gái của nước Phượng Minh sẽ được gả ra ngoài rồi, con gái cha đã 18 tuổi mà cũng chẳng có ai thèm ngó ngàng tới. Cha đi hỏi cả đế đô này xem có ai muốn lấy một người suốt ngày đeo mặt nạ về làm vợ không?”
“Con, con còn dám cứng miệng, hôm nay cha...”
Mới nói được nửa câu, đột nhiên Bạch Quân Thiên ôm chặt lồng ngực của mình, cơ thể mềm nhũn rồi ngã ngồi lên chiếc ghễ gỗ ở bên cạnh, thở không ra hơi.
“Cha, cha làm sao thế?”
Bạch Vân Tịch nhìn thấy thì hoảng hồn, vội vàng chạy lên đỡ nhưng lại bị Bạch Quân Thiên hất tay ra.
Từ biên quan trở về, Bạch Quân Thiên không nghỉ ngơi suốt năm ngày đường, thể lực sớm đã cạn kiệt. Khi về đến nhà lại bị Bạch Vân Tịch chọc tức như thế thì lập tức choáng váng đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-vuong-phi-hung-han-mau-chiu-troi/49916/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.