Dịch: Phi Yên
Trì Quân Ngự tỏ vẻ cực kỳ vô tội, giống như một đứa trẻ đang phải chịu ấm ức, hắn nhẹ nhàng nói với Bạch Vân Tịch: “Bạch tiểu thư nặng lời rồi, bản vương chỉ đang nói ra lời từ chối của mình thôi, không hề có ý giỡn mặt với tiểu thư, nếu như những lời bản vương nói có làm tổn thương tiểu thư vậy thì bản vương chỉ đành nói lời xin lỗi.”
Đột nhiên ý cười trên mặt Bạch Vân Tịch càng trở nên rõ ràng, cô nhón chân tiến sát đến chỗ Trì Quân Ngự, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ: “Trì Quân Ngự, lên trời xuống đất, chúng ta cứ chờ… mà… xem…”
Dứt lời bèn quay người đi xuống cầu thang.
Lúc đi đến bậc cầu thang cuối cùng, Bạch Vân Tịch như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay người lại rồi nghiêng đầu cười với Trì Quân Ngự vẫn đang đứng yên tại chỗ: “À đúng rồi, chẳng phải vương gia vẫn nuối tiếc rằng không có người làm mai cho chuyện của hai chúng ta hay sao?
Đúng lúc bản tiểu thư nghĩ đến một người cực kỳ phù hợp, vương gia chờ xem sao nhé.”
Những người đang hóng chuyện thấy Bạch Vân Tịch đi xuống thì lũ lượt tránh sang hai bên để nhường đường cho cô.
Lúc đi đến chỗ Mị Cơ, Bạch Vân Tịch gật đầu: “Hôm nay nể mặt Mị nương đã ra tay trợ giúp, tâm trạng của bản tiểu thư rất tốt nên sẽ không làm quán Tùng Trúc của ngươi nhuốm máu nữa, đây là lòng nhân từ của bản tiểu thư, rõ chưa?”
Mị Cơ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-vuong-phi-hung-han-mau-chiu-troi/2451749/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.