Hoàng hôn có dấu hiệu của một cơn mưa dai dẳng, cô ở trong thư phòng tìm tài liệu. Ngồi trên bậc thang lật giờ từng trang sách cổ, trong lúc vô ý mở quyển sách ra, liền có một tờ giấy mỏng rơi xuống, tựa như một con bướm đay bay lượn, đậu xuống dưới đất. Cô lúc đầu còn tướng là thẻ kẹp sách, đến khi nhặt lên mới phát hiện ra là một tờ giấy thời xưa, mặt trên có ghi hàng chữ:
“Mục Lan. Tha lỗi cho tôi không thể tới gặp cô. Lần trước, sau khi chúng ta gặp nhau, Anh ấy đã rất giận dữ, lúc ấy thực sự rất đáng sợ. Anh ấy không tin tôi, anh ấy nói sẽ không bao giờ…tin tưởng tôi nữa, tôi rất thất vọng.”
Nét chữ nắn nót, nhu nhược này tôi chưa từng thấy qua. Tôi đứng ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu sau mới lật quyển sách kia ra xem, đó là một quyển Tống Từ, ở trang thứ chín có kẹp một bức thư không tên. “Trang thứ tám, hồi văn ai biết làm? Dệt thành nỗi thê lương, cố gắng đọc cho hết, im lặng không nói gì, không đành lòng lại thêm suy nghĩ.” Bên cạnh lời kết của bài từ, là một hàng chữ nhỏ yếu đuối: “Không kìm được lại suy nghĩ. Khi dung mạo tiểu thư phai tàn, hãy quay đầu nhìn lại xem đã có được những gì?”Cô do dự, chữ viết này không phải của bà nội cô, lại càng không phải của hai bà dì, vậy thì là của ai viết? Ai lại được vào trong thư phòng này viết thư? Chẳng lẽ là mẹ cô?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.