Tiệc tối trong phủ Hứa vô cùng long trọng. Danh gia vọng tộc đương nhiên coi trọng từng lời ăn tiếng nói. Ngay cả Mục Lan cũng thu lại giọng nói thường ngày, chỉ im lặng tựa như lúc Lâm Đại Ngọc bước chân vào nhà họ Giả.Bữa ăn khó nuốt xong xuôi, người hầu lại đem cà phê lên. Mộ Dung Thanh Dịch lại nhướn mày: “Sao lại uống cái này?”
Hứa Trường Ninh cười nói: “Biết rồi biết rồi, đã sớm chuẩn bị trà cho anh rồi.”
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời liền có người bưng lên một bộ tách trà men sứ màu xanh.
Mộ Dung Thanh Dịch lại bật cười: “Cậu thật sự là rộng rãi đấy, dùng cả thứ này để đãi khách.”
Hứa Trường Ninh nói: “Tôi còn loanh nghĩ là tôi chỉ có mấy thứ tầm thường như vậy thôi sao.”
Mộ Dung Thanh Dịch nói: “Tôi bình thường dùng loại ấm trà bằng gốm được nung trong lò nung Càn Long, lúc về nhà bị cha nhìn thấy, chẳng hiểu sao ông không thoải mái, quay sang nói với tôi một câu: “Bại gia tử”. Thật đúng là xúi quẩy.”
Hứa Trường Tuyên ở một bên liền nói chen vào: “Phu nhân hằng ngày đãi khách đều dùng bộ này, cũng được nung ở một lò gốm nổi tiếng.”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Hôm nay mẫu thân cũng lười biếng hơn rồi, năm ngoái bà lúc nào cũng thích tham gia tiệc trà, vũ hội. Năm nay ngay cả nàh mời khách bà cũng không tham gia.” Anh vừa nói, vừa nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi thôi, không chừng muộn chút nữa phụ thân sẽ sai người đi tìm tôi.”
Hứa Trường Ninh cũng không giữ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-giay-phut-ay-ta-khong-gap-nhau/9296/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.