Tiệc tối trong phủ Hứa vô cùng long trọng. Danh gia vọng tộc đương nhiên coi trọng từng lời ăn tiếng nói. Ngay cả Mục Lan cũng thu lại giọng nói thường ngày, chỉ im lặng tựa như lúc Lâm Đại Ngọc bước chân vào nhà họ Giả.Bữa ăn khó nuốt xong xuôi, người hầu lại đem cà phê lên. Mộ Dung Thanh Dịch lại nhướn mày: “Sao lại uống cái này?”
Hứa Trường Ninh cười nói: “Biết rồi biết rồi, đã sớm chuẩn bị trà cho anh rồi.”
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời liền có người bưng lên một bộ tách trà men sứ màu xanh.
Mộ Dung Thanh Dịch lại bật cười: “Cậu thật sự là rộng rãi đấy, dùng cả thứ này để đãi khách.”
Hứa Trường Ninh nói: “Tôi còn loanh nghĩ là tôi chỉ có mấy thứ tầm thường như vậy thôi sao.”
Mộ Dung Thanh Dịch nói: “Tôi bình thường dùng loại ấm trà bằng gốm được nung trong lò nung Càn Long, lúc về nhà bị cha nhìn thấy, chẳng hiểu sao ông không thoải mái, quay sang nói với tôi một câu: “Bại gia tử”. Thật đúng là xúi quẩy.”
Hứa Trường Tuyên ở một bên liền nói chen vào: “Phu nhân hằng ngày đãi khách đều dùng bộ này, cũng được nung ở một lò gốm nổi tiếng.”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Hôm nay mẫu thân cũng lười biếng hơn rồi, năm ngoái bà lúc nào cũng thích tham gia tiệc trà, vũ hội. Năm nay ngay cả nàh mời khách bà cũng không tham gia.” Anh vừa nói, vừa nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi thôi, không chừng muộn chút nữa phụ thân sẽ sai người đi tìm tôi.”
Hứa Trường Ninh cũng không giữ lại, tự mình đứng dậy tiễn Mộ Dung Thanh Dịch. Mục Lan và Tố Tố cũng chỉ ngồi thêm vài phút rồi tự động cáo từ. Hứa Trường Ninh phái người lái xe đưa hai cô trở về.
Mục Lan ở trong thành, còn Tố Tố lại ở ngoại ô, vì thế xe sau khi xe đưa cô về, cô nói cảm ơn rồi xoay người đi theo hướng ngõ nhỏ về nhà.
Buổi tối mùa thu, dọc hai bên đường đi, côn trùng trong lùm cây cất tiếng kêu vang.Trăng hôm nay rất đẹp, ánh trăng bạc bắn lên mặt hồ nhẵn bóng những tia sáng lấp lánh.Tố Tốdựa vào ánh trăng mà lục túi xách lấy chìa khóa. Nơi cô ở là một căn nhà trong khoảnh sân nhỏ, hàng rào là những khóm thu hải đường, ánh trắng chiếu rọi lên cành lá sum sê. Chiếc khóa sắt trước cổng đã bị mưa gió ăn mòn, hoen rỉ. Tố Tố mở khóa có chút khó khăn. Đang cúi đầu chăm chú mở khóa, cô bỗng nghe thấy phía sau có người nói: “Nhâm tiểu thư.”
Tố Tố hoảng sợ, tay run lên, chìa khóa rớt xuống đất.
Cô quay đầu lại nhìn thấy người kia có chút quen quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, khi nào.
Người nọ vừa cười vừa nói: “Nhâm tiểu thư, tôi họ Lôi. Chủ nhân của tôi muốn mời Nhâm tiểu thư uống chén trà, không biết cô có đồng ý hay không?”
Lúc này Tố Tố mới nhớ ra, vị tiên sinh họ Lôi này là người theo hầu của Tam công tử, suốt từ trường đua tới phủ Hứa anh ta cũng không rời khỏi Tam công tử nửa bước. Trách không được cô cảm thấy quen mắt.Vừa rồi anh ta nói chủ nhân, vậy chính là người tên Mộ Dung Thanh Dịch kia ư?
Tố Tố trống ngực đập liên hồi, cô nói: “Giờ này đã quá muộn, xin phép lần sau có cơ hội sẽ làm phiền Mộ Dung tiên sinh.”
Lôi tiên sinh vẫn nho nhã lễ độ nói: “Hiện tại mới có tám giờ, sẽ không mất quá nhiều thời gian của Nhâm tiểu thư đâu.”
Thấy cô cực lực dùng lời nói lịch sự nhất để từ chối, Lôi tiên sinh kia đành bất lực quay đi.
Tố Tố nhìn theo hướng anh ta đi mới biết bên đó còn có một chiếc xe màu đen. Trời quá tối, nếu không quan sát kỹ thì sẽ không nhìn thấy được.
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, tưởng người nhọ Lôi kia quay lại, cho nên càng khiếp sợ. Chùm chìa khóa ban nãy đánh rơi tìm mãi không thấy đâu.
Tiếng chân mỗi lúc một gần, ánh trăng chiếu trên mặt rõ mồn một, là Mộ Dung Thanh Dịch.
Tố Tố nằm mơ cũng ngờ được anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở con ngõ nhỏ hẹp này. Vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cô lùi lại một bước.
Mộ Dung Thanh Dịch chỉ mỉm cười gọi một tiếng: “Nhâm tiểu thư.” Rồi đưa mắt nhìn quanh, nói tiếp: “Chỗ này thật sự rất thanh tĩnh.”
Trong lòng, Tố Tố đã sợ tới cực điểm.
Mộ Dung Thanh Dịch giơ tay ra cầm lấy tay cô. Cô vừa sợ hãi vừa tức giận đến nỗi quên cả phản kháng.
Thế nhưng anh chỉ khoát tay, gạt mái tóc dài đang bay lả tả của cô về sau vai.Cô quá sợ hãi, lảo đảo lùi về phía sau đụng phải cánh cổng.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nói: “Mộ Dung tiên sinh, mong tôn trọng người khác một chút. Tôi đã có bạn trai.” .
Ánh mắt Mộ Dung Thanh Dịch dưới ánh trăng lóe ra một tia bất định, khóe môi khẽ cong lên như đang cười. Tố Tố đã toát mồ hôi lạnh sống lưng.
Anh vẫn nắm tay cô, kéo về hướng chiếc xe. Tố Tố hốt hoảng, đi được mấy bước mới cố gắng co lại phía sau, nhưng vẫn bị người kia ngang ngược kéo đi.
Anh tóm lấy thắt lưng cô đẩy vào trong xe. Người hầu đứng hai bên đóng cửa xe lại, rồi khởi động xe chạy đi.
Tố Tố sợ hãi hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Không có tiếng trả lời.
Cũng may, ngoại trừ nắm tay cô, anh ta cũng không có bất cứ cử chỉ gì khiến cô bất an.
Xe đi một lúc khá lâu mới dừng lại. Mộ Dung Thanh Dịch xuống trước, quay người lại giơ tay ra ý bảo cô xuống. Lưng áo cô đã ướt sũng mồ hôi, cô giống như một pho tượng cẩm thạch, ngồi im không nhúc nhích. Anh cố ý đưa tay vào kéo, cô rốt cuộc vẫn phải xuống xe. Bốn phía đều bị che bởi cây cối um tùm, bao quanh một căn biệt thự kiểu châu Âu. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, lộ ra một cái sân rất rộng.
Mộ Dung Thanh Dịch bất ngờ lên tiếng: “Có lễ vật muốn tặng cho cô.” Anh vẫn cầm tay cô, dẫn cô đi theo con đường nát đá đi vào sâu trong sân.
Tố Tố cảm thấy giống như đang nằm mơ, mông lung đi theo anh vào trong, bỗng nghe thấy anh nói: “Bật đèn.”
Tức thì, cả khoảng sân tràn ngập ánh đèn rực rỡ. Tố Tố hít một hơi sâu.
Nếu giây phút ấy ta không gặp nhau (Phỉ Ngã Tư Tồn) – Chương 6
***
Chuyển ngữ: Sahara
Một hồ sen rộng mênh mông. Dãy đèn hai bên bờ tạo thành một chuỗi ngọc minh châu sáng rực rỡ. Dưới ánh đèn, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua có thể thấy được lá sen khẽ đung đưa. Giờ đã là cuối thu, nhưng sen ở đây vẫn nở đẹp một cách tĩnh lặng. Từng bông từng bông màu hống phấn kề sát nhau, như những chiếc bát làm bằng ngọc lưu ly, lại như những mỹ nữ đang tắm dưới ánh trăng. Khung cảnh hư hư thực thực tựa ảo mộng, chẳng trách Tố Tố cứ ngây dại một hồi.
Mộ Dung Thanh Dịch mỉm cười: “Đẹp chứ? Ở đây dẫn tớisuối nước nóng, cho nên giữa tháng mười vẫn còn cảnh đẹp như vậy.”
Tố Tố khẽ mỉm cười, núm đồng tiền trên má hiện rõ, hàng lông mi dài khẽ chớp động, tựa như khi làn gió lướt qua những bông sen mới để lộ ra nhụy hoa xinh đẹp. Qua một lúc, cô mới lên tiếng: “Đẹp!”
Mộ Dung Thanh Dịch nhẹ nhàng cười, hỏi: “Cô tên là gì?” .
Hương sen thoang thoảng khi có khi không, trên mặt hồ khói nước mờ ảo, tất cả như ảo cảnh. Cô cúi đầu: “Nhâm Tố Tố.”
Anh thấp giọng thì thầm: “Tố Tố. . . Tố y tố tâm, tên này rất đẹp.”
Cô giương mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú quan sát mình, bỗng cảm thấy hình như mặt đang đỏ bừng lên. Cô chậm rãi cúi đầu xuống. Dưới ngọn đèn mộtlàn gió mát thổi tới, thoảng qua ngần cổ trắng ngần nõn nà của cô.
Anh lại hỏi: “Vì sao không cười nữa? Cô cười nhìn rất xinh đẹp.”
Cô nghe anh nói như vậy, chẳng hiểu sao bỗng sợ hãi, vẫn cúi đầu không nói gì.
Anh đưa tay nhẹ nâng cằm cô lên: “Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan(*một câu thơ của Lý Bạch),ừm… Tuy rằng là một thí dụ cũ, thế nhưng hoa sen và cô, đúng là “lưỡng tương” cùng tỏa sáng. Tố Tố, em có rõ tâm ý của tôi không?”
Tố Tố lui lại một bước, lên tiếng: “Tam công tử, tôi. . .”
Đột nhiên anh hôn lên môi cô.
Tố Tố chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, sự ấm áp phủ lên làn môi dường như đã đoạt đi toàn bộ khả năng tư duy. Đầu óc cô trống rỗng. Cô giãy dụa, cánh tay anh vẫn giữ chặt cô, cô hoảng loạn giơ tay tát lên mặt anh.
Mộ Dung a một tiếng, rốt cuộc cũng buông Tố Tố ra.
(ôi Tam công tử tấn công vô cùng nhanh gọn chính xác!!! Bái phục ^^)
Tố Tố kinh sợ, ánh mắt đầy hoảng loạn, thấy anh đưa tay lên xoa vết thương trên mặt. Cô chỉ nghe tiếng hô hấp gấp gáp của mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh vẫn im lặng, một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Hôm nay tôi mới biết, hóa ra mình đáng ghét như vậy.”
Cô hô hấp khó khăn, lưng áo đã ướt đẫm, gió lạnh thổi tới khiến cô khẽ run lên. Cô nói: “Tôi phải về nhà.”
Mộ Dung Thanh Dịch lại im lặng chốc lát mới nói: “Được, tôi bảo người đưa cô về.”
Ngồi vào trong xe, Tố Tố mới phát hiện trên trán mình toàn mồ hôi lạnh. Cổ tay bị anh nắm nổi vết đỏ. Cô thầm nghĩ mà thấy sợ.Ngoài cửa xe, ánh đèn vụt khỏi tầm mắt, phảng phất giống những ngôi sao băng vụt qua nhanh chóng, lại giống như những đốm đom đóm mùa hè, thoắt ẩn thoắt hiện. Cô chỉ cảm thấy cổ tay hơi đau nhức một chút, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại cảm nhận rõ mồn một.
***
Sáng hôm sau mười giờ, trong biệt thự người hầu đi qua đi lại. Khóm cúc bên hồ bơi vừa mới nở, một vẻ đẹp đặc biệt nổi trội giữa những sắc hoa tím đỏ, hoa nở rực rỡ dày đặc như gấm, dưới ánh vàng nhạt của mặt trời, khung cảnh giống như một thác nước ngũ sắc vô cùng mỹ lệ.
Bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn ăn đặt cạnh giàn hoa, vẫn theo thường lệ là những món ăn phương Tây. Ba người dùng cơm, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dao nĩa nhẹ nhàng va chạm, rồi lại trở về yên lặng. Yên tĩnh đến mứcngay cả tiếng nước chảy róc rách ở con suối giả cũng nghe rõ mồn một. Đúng lúc này, nghe được phía xa xa trên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Lý Bách Tắc ngẩng đầu lên, nhưng không thấy được người. Tiếng bước chân kia đi tới góc khuất, có lẽ là từ cửa sau đi vào nhà. Ông không khỏi mỉm cười, quay sang bên cạnh nói với vợ: “Đúng là lão tam đã về.”
Cẩm Thụy buông dao nĩa, rồi bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới lên tiếng: “Mẹ, mẹ cũng không thèm quản lão tam, để mặc người bên cạnh nó làm chuyện xằng bậy. Trông bộ dạng nó lén lút như vậy, nếu như để cha biết được, chắc chắn sẽ tức giận.”
Mộ Dung phu nhân mỉm cười, ngẩng mặt lên, buông khăn ăn trong tay xuống bàn. Người hầu đứng bên cạnh vội vàng tiến lại, nghe phu nhân dặn dò: “Đi xem có phải lão tam đã về rồi hay không, nếu là nó, bảo nó tới gặp ta.”
Người hầu làm theo lời. Một lúc sau, quả nhiên quay về dẫn theo Mộ Dung Thanh Dịch tới. Anh đã thay quần áo, nhìn thấy ba người họ liền tươi cười: “Hôm nay lại đầy đủ cả nhà như vậy, mẹ, chị cả, anh rể đều ở đây.”
Mộ Dung phu nhân nói: “Đừng có bày ra cái vẻ mặt tươi cười ấy trước mặt mẹ, mẹ hỏi con, đêm qua sao không về nhà? Cha con hôm qua sai người đi khắp nơi tìm con, bây giờ mẹ mặc kệ con, tự con nộp mạng cho ông ấy đi.”
Mộ Dung Thanh Dịch vẫn cười: “Cha đi tìm con ạ? Chắc chắn cha đã quên rồi, hôm qua chính cha bảo con tới Vong Hồ xem xét, muộn quá nên con không về kịp.”
Anh vừa nói vừa kéo cái ghế ngồi xuống. Cẩm Thụy lại bật cười, buông tách cà phê xuống, nói: “Lão tam, đừng có ở đây mà nói sạo, cậu nói xem đây là cái gì?”
Nhìn nghiêng sang bên trái một chút, Mộ Dung phu nhân lúc này mới để ý thấy vết máu nhỏ dưới khóe mắt của con trai, vội vã hỏi: “Sao lại thế nào?”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Hôm qua trên núi con bị cành cây quệt vào.” Mộ Dung phu nhân lập tức sa sầm mặt nói: “Vớ vẩn, rõ ràng là vết móng tay.”
Cẩm Thụy tỉ mỉ quan sát vết thương, hé miệng cười: “Xem ra đúng là vết tay con gái.”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Anh rể, anh nghe chị em nói kìa, thật khổ cho anh phải chịu đựng chị ấy bao nhiêu năm.”?
Mộ Dung phu nhân nói: “Con đừng có ở đây mà đục nước béo cò. Đi ra ngoài gây sự, nếu để cha con biết, coi chừng ông ấy lấy mạng con.”
Mộ Dung Thanh Dịch thấy mẹ nghiêm mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, không phải bác sĩ nói mẹ mà tức giận sẽ có nếp nhăn trên mặt sao?” Anh vừa nói vừa nháy mắt với Cẩm Thụy: “Đại tỷ, nếu mẹ có thêm nếp nhăn, cũng là do chị nhiều chuyện đấy.”
Cẩm Thụy cười nói: “Cậu chỉ biết vu oan hãm hại người khác, mẹ tức giận cũng là vì bị cậu chọc, đâu có liên quan tới chị?”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Em nào dám khiếnmẹ mất hứng, em còn phải trông cậy vào mẹ nói đỡ cho em nữa mà.”
Mộ Dung phu nhân nói: “Tôi không quản được anh nữa rồi. Lần này chỉ có thể giao cho phụ thân anh, để ông ấy dạy bảo anh, anh mới nhớ kỹ.”
Mộ Dung Thanh Dịch liền giả bộ ảo não nói: “Trái phải đều không tránh được, thôi vậy, cùng lắm là lại chịu một trận đòn.”
Mộ Dung phu nhân thở dài, nói: “Chính con ngẫm kỹ lại đi, lần trước cha con phát giận như vậy rồi, sao con còn không chịu sửa đổi hả? Người ngoài không phải ai cũng tốt, chuyện chính sự thì không màng tới, chỉ suốt ngày lừa gạt người khác thôi.”
Cẩm Thụy vừa cười nói: “Mẹ, mẹ nói vậy thật bất công. Chỉ có điều những người làm cha mẹ trên đời này đều bất công như thế. Lúc nào cũng cho rằng, con của mình rất ngoan, cho dù phạm phải sai lầm gì cũng đều là bị người khác xúi giục.”
Mộ Dung phu nhân sẵng giọng: “Con bé này!”
Nhưng bà cũng biết rõ con gái mình nói cũng đúng. Đúng là thâm tâm mình có bất công thật. Đứa con cả đã sớm chết yểu, đứa con trai này lại có chút kiêu căng. Nhưng bà vẫn lo lắng hỏi: “Còn không ăn sáng đi?” rồi quay đầu lại nói với người hầu: “Bảo nhà bếp mang một phần nóng lên đây.”
Mộ Dung phu nhân cẩn thận quan sát vết thương trên mặt Thanh Dịch: “Rốt cuộc là con gây gổ với ai? Hạ thủ như vậy trời lại tối, chẳng lẽ không sợ đánh trúng mắt con sao?” Bà quay sang nói với người bên cạnh: “Hôm qua có mấy người đi cùng lão tam.”
Mộ Dung Thanh Dịch vội nói: “Mẹ, cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, mẹ gọi bọn họ tới hỏi chuyện ngộ nhỡ gây ồn ào đánh động tới tai cha con, lúc ấy mới nguy.”
Lúc này Lý Bách Tắc mới vừa cười vừa nói: “Mẹ yên tâm, lão tam nói không sao thì chính là không sao.”
Cẩm Thụy cũng cười: ” Cậu ấy bị như vậy cũng coi là bị bắt nạt ư? Lão tam nhà chúng ta cho tới bây giờ đều là khiến cho con gái người ta chịu ấm ức, tuyệt đối không có lái lí lẽ cậu ta chịu ấm ức đâu.”
Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: “Đại tỷ, hôm nay chị nhất định không chịu buông tha em à?”
Cẩm Thụy nói: “Chị cũng là nghĩ tốt cho cậu thôi. Hôm nay cậu là ngựa hoang, biết đâu mai lại có một khung dây da quấn quanh đầu cậu rồi?Lát nữa chị sẽ đi nói với Khang tiểu thư, xem cô ấy nghĩ gì.”
Mộ Dung Thanh Dịch bỗng tức giận nói: “Sao lại phải nói với cô ta? Cô ta là ai chứ?”
Nhìn hai chị em đấu võ mồm như vậy,Mộ Dung phu nhân nhìn không quen, thấy con trai tức giận như vậy mới lên tiếng: “Mẹ đang muốn hỏi con đây, hai tháng nay không thấy con bé tới đây chơi, con và nó xảy ra chuyện gì rồi.”
Mộ Dung Thanh Dịch nói: “Tôi và Khang Mẫn Hiền đã sớm đã không còn liên quan gì rồi, mọi người sau này đừng lôi cô ta ra mà nói với con.
Cẩm Thụy nói: “Mẫn Hiền vừa xinh đẹp, lại thông minh dịu dàng, trong mấy đời kết giao với nhà họ, khó có được một người con gái ưu tú như thế. Ngay cả cha cũng tán dương con bé là “Mẫn tuệ hiền lương, người cũng như tên. Sao em lại đối xử với người ta như vậy?”
Mộ Dung Thanh Dịch không kiên nhẫn, nói: “Mẹ, con còn bận việc phải đi.” Không đợi Cẩm Thụy nói gì nữa, anh liền đứng lên.
Mộ Dung phu nhân thấy Thanh Dịch đi rồi, mới nói: “Cẩm Thụy, hôm nay con làm sao thế”
Cẩm Thụy nói: “Tôi là vì muốn tốt cho nó, nó còn trẻ nông nổi, con sợ nó gây ra chuyện gì không nên có. Đến lúc ấy để cha biết được thì mọi người gánh không nổi đâu.”
Mộ Dung phu nhân nói: “Chính vì tuổi còn trẻ, mới suốt ngày thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Ai mà không như vậy chứ? Chỉ cần nó không làm gì quá đáng mẹ cũng có thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Cha con thường ngày giám sát chặt chẽ nó như vậy, nếu mẹ cũng khắt khe quá, chỉ sợ càng phản tác dụng. Tính tình lão tam thế nào con còn không biết ư, nổi nóng nên thì ai nói cũng không nghe. Lần trước cha con tức giận như vậy, mà nó một tiếng cũng không thèm xin. Nếu nó chịu xin một tiếng thì đâu có khiến cha con bực bội đến như vậy. Nếu không phải mẹ vào ngăn cản, không biết cha con có thể làm ra chuyện gì nữa: “Cha con hai người bọn họ đều xấu tính như nhau. Cha con cũng thật là, tiện tay vớ được cái gì là dùng cái đó, lão tam lại càng bướng bỉnh, cứ trơ mắt ra đấy để ông ấy đánh, biết rõ đầu rơi máu chảy cũng không thèm chạy, đến giờ chỗ sẹo trên đầu vẫn chưa mọc được tóc lại.”
Cẩm Thụy cười nói: “Mẹ, cha chỉ mới giáo huấn nó một lần, mà mẹ nói như nhiều lắm rồi ấy. Đúng là con bị đánh thì mẹ đau.”
****
Lại nói Tố Tố, cô bỏ nguyên một buổi học. Mục Lan hết giờ học liền chạy đi tìm cô. Đường quá xa, vì vậy cô ngồi xích lô tới, tới cửa khẩu liền xuống xe đi bộ vào. Lúc này là hoàng hôn, nhà nhà đều đang làm cơm tối. Những bếp than hai bên đường hồng rực, nồi niêu bốc hơi nóng hôi hổi. Trẻ con từng tốp chạy nhảy vui đùa trên sân, tiếng cười nói giòn tan. Mục Lan từ xa nhìn thấy cánh cửa đóng kín, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Tố Tố không ở nhà? Đến gần mới thấy cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa cổng bước vào, đừng trong sân gọi một tiếng: “Tố Tố.” Không ai trả lời. Đi thêm vài bước, cửa nhà cũng khép hờ, Mục Lan lại lên tiếng: “Tố Tố”. Trong phòng trong cũng không bật đèn, từ cửa sổ hướng tây chiếu vào ánh tà dương. Giữa màn ánh sáng mông lung Mục Lan nhìn thấy Tố Tố nằm trên giường. Nghe tiếng bước chân, Tố Tố mới chậm rãi quay người lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Mục Lan nghe giọng Tố Tố có chút không bình thường, cô vẫn hay tới đây mà. Tiện tay bật đèn, Mục Lan ồ lên một tiếng: “Sao sắc mặt cậu xấu quá vậy? Ốm rồi phải không?”
Tố Tố lắc đầu: “Mình chỉ đau đầu thôi nên muốn ở nhà ngủ.”
Mục Lan nói: “Mình cũng biết là cậu ốm, nếu không thì cũng không bỏ học như vậy.” Còn nói: “Buổi tối Trường Ninh mời khách, mình còn định rủ cậu đi cùng.”
Tố Tố gạt sợi tóc dài, chẳng hiểu sao lại ngẩn người. Mục Lan nói: “Cũng không có người ngoài đâu, chỉ có anh ấy và Trường Tuyên, mời hai người chúng ta đi ăn đồ Dương Châu.”
Tố Tố nói: “Bộ dạng này của mình thực sự không thể đi được, Mục Lan, xin lỗi.”
Mục Lan cười nói: “Mau mau đứng dậy rửa mặt chải đầu đi, mình bảo đảm cậu có tinh thần đi. Bệnh của cậu chính là phiền muộn mà ra, đi ra ngoài cho thoải mái chắc chắn sẽ khỏe hơn.”
Tố Tố cười: “Mình thật sự không muốn đi.”
Mục Lan kéo tay cô: “Khó chịu cũng phải ăn chứ. Mình nhớ rõ cậu thích ăn món ăn Dương Châu nhất mà.”
Không đợi Tố Tố phân trần, Mục Lan lập tức kéo cô tới trước gương: “Mau rửa mặt thay quần áo đi.”