Tiếng ve mùa hè thưa dần thưa dần, những cơn mưa lành lạnh bắt đầu rơi xuống, hương thu tràn về. Hàng cây dâm bụt ngoài cửa sổ đã nở hoa, vô cùng diễm lệ.
Cô tựa lưng trên lan can ban công, phảng phất như có mùi hương hoa hồng. Buổi sáng, bông hồng ấy được cô giấu trong tủ quần áo, mùi hương ngọt ngào thơm mát tựa hồ vẫn còn vương vấn quanh đầu ngón tay. Vừa ngẩng đầu nhìn qua chiếc gương,cô liền thấy ánh mắt thầy Chu đảo qua, vội vã làm một cử chỉ thật duyên dáng, đến mức khiến cho khuôn mặt thầy Chu phải nở một nụ cười.
Phòng thay quần áo nữnày là phòng công cộng, mọi người không tránh khỏi ồn ào. Hiểu Phàm vừa nhanh mắt đảo qua một vòng, lại vừa cao giọng: “Tố Tố! Cái này là ở đâu ra?” Cô vừa cười vừa vẫy vẫy bông hồng trong tay: “Thơm quá!”
Mục Lan cười hì hì nghiêng đầu ra: “Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Trang Thành Chí của chúng ta tặng rồi.” Hiểu Phàm vẫy vẫy bông hoa, vẻ mặt nghịch ngợm, “Mình đi nói với thầy giáo, Trang Thành Chí lén lút ngắt trộm hoa trong vườn trường đem tặng cho người trong lòng.”
Mục Lan mỉm cười ôm lấy vai của cô: “Tố Tố, tôi tặng vai diễn A cho cậu nhé? Đảm bảo cậu và Trang Thành Chí phối hợp diễn Lương – Chúc sẽ ăn ý hơn là mình và cậu ta.”
Nhâm Tố Tố mỉm cười nói: “Cậu còn nói nữa, mình sẽ nói cho mọi người biết bí mật của cậu đấy.”
Hiểu Phàm đứng một bên chớp mắt: “Bí mật gì?”
Tố Tố không đáp. Mục Lan giơ tay lên véo má cô: “Bại hoại! Cậu đúng là xấu xa nhất.”
Một đoàn người cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Mục Lan và Tố Tố tụt lại phía sau. Mục Lan mặc âu phục, nhìn Tố Tố mặc một bộ váy liền thân màu ngọc trai, nói: “Sao cậu lại mặc nhìn già như thế này hả?” vừa nói vừa ôm tay Tố Tố: “Đi ăn cơm với mình đi.”
Tố Tố lắc đầu, “Cảm ơn cậu, lần trước đi cùng cậu, ồn ào đến mức mình sợ bắn tim.”
Mục Lan nói: “Cậu câu nệ quá rồi, người ta cũng chỉ là hay nói đùa một chút thôi, đâu có ý gì khác đâu. Huống hồ đều là bạn cùng lớp, chọn đại một người cũng tốt. Chẳng lẽ cậu định suốt đời cứ khiêu vũ như vậy à?”
Tố Tố mỉm cười: “Biết rồi biết rồi, mình biết cậu nhất định phải lấy công từ nhà giàu, tương lai phải làm thiếu phu nhân không lo cơm ăn áo mặc. Mình ấy à, đành phải cả đời gắn với khiêu vũ thôi.”
Mục Lan cười, nói: “Phải là cậu tình nguyện một đời khiêu vũ cùng Trang Thành Chí mới đúng.”
Tố Tố làm bộ muốn đánh người. Hai người đi ra liền thấy một chiếc xe màu đen đỗ đối diện bên kia đường. Một người từ trong cửa kính xe vẫy vẫy tay với Mục Lan.Ánh mắt cô sáng lên, nói gì đó với Tố Tố rồi vội vã đi.
Tố Tố nhìn chiếc xe lăn bánh đi, còn cô vẫn đứng lại một lúc. Trang Thành Chí đi tới, hỏi: “Đợi lâu chưa?” Cô ngẩng mặt nhìn anh, làn da trắng trên khuôn mặt sáng sủa, giống như vầng mặt trời mùa thu, chiếu thẳng vào trong lòng người. Cô mỉm cười nói: “Em cũng vừa mới xuống.” Hai người cùng nhau đi ăn mỳ vằn thắn.
Hương rong biển thoang thoảng, làn da trắng muốt như tuyết, Tố Tố đã nóng đến mức đổ một chút mồ hôi, cô lấy khăn tay ra lau. Trang Thành Chí cất tiếng hỏi: “Mục Lan gần đây làm sao vậy? Rất hay đãng trí.” Anh và Mục Lan là bạn diễn, tâm tư Mục Lan không đặt vào việc luyện tập, đương nhiên anh sẽ nhìn ra.
Tố Tố nói: “Cậu ấy mới có bạn trai.”
Thành Chí hỏi: “Là người vừa lái xe tới à?”
Tố Tố gật đầu, Thành Chí nói: “Là công tử giàu có hả?”
Đâu chỉ là có tiền, nghe nói gia thế còn rất khá. Tố Tố lần đó không chịu được Mục Lan lôi kéo nên đã đi ăn cùng cô ấy. Đó là lần đầu tiên cô tới ăn ở nhà hàng cơm tây. Trong cửa hàng, đèn chùm thủy tinh trong suốt sáng rực, sàn nhà bóng nhoáng, dao dĩa cũng bóng loáng, khiến người ta có cảm giác dường như toàn bộ thế giới đều làm bằng thủy tinh. Những người tới đây cũng đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Mục Lan lại vốn dĩ là người rộng rãi, ai mời cô uống rượu cô cũng đều tự nhiên mà nhận, không nề hà gì.
Ở đấy có một vị công tử trẻ tuổi tên là Hà Trung Tắc rất thích trêu đùa Mục Lan. Hắn ta mời cô cụng ly, cô nói: “Cụng thì cụng.” Nói xong ngửa mặt lên một hơi uống. Đôi bông tai ngọc bích đung đưa, ánh đèn chiếu vào tạo nên một ánh lục yếu ớt xa xăm.
Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Hà Trung Tắc nói: “Tiểu Hứa, bạn gái của cậu thật vô tư, đạt tới trình độ cao rồi.”
Mục Lan vẫn mỉm cười xinh đẹp.
Sau đó, Hà Trung Tắc quay sang nói với cô: “Phương tiểu thư đã uống rồi, Nhâm tiểu thư có thể biểu hiện một chút không?”
Tố Tố chưa từng gặp phải tình huống như vậy, mặt lập tức đỏ ửng, cuối cùng phải nhờ đến bạn trau của Mục Lan là Hứa Trường Ninh thay cô giải vây: “Nhâm tiểu thư thật sự không biết uống rượu. Đừng dọa người ta.”
Sau khi ăn xong, Hứa Trường Ninh gọi xe đưa cô và Mục Lan về. Mục Lan còn nói đùa với cô: “Tố Tố, vị Hà tiên sinh kia hình như có ý với cậu nha.”
Kết quả đúng là Mục Lan nói đúng. Ngay ngày hôm sau Hà Trung Tắc đã mời cô đi ăn. Cô không lạnh không nhạt từ chối. Mục Lan còn tiếc thương thay cho cô: “Tiểu thư à, đó là công tử lớn của HàNguyên Trình đấy. Ngay cả hắn mà cậu còn không chịu để mắt à?”
Cô hỏi lại: “Hà Nguyên Trình là ai?”
Mục Lan vẻ mặt dở khóc dở cười, một hồi lâu mới nói: “Cậu thực sự là… mà không phải ngay đến cả Mộ Dung Phong là ai cậu cũng không biết đấy chứ?” Nói xong cô cười rộ lên, lúc này mới nhớ raHà Nguyên Trình chính là một trong những nhân vật giới chính trị gia danh tiếng lẫy lừng. Công tử họ hà này cho tới giờ vẫn còn thỉnh thoảng mời cô, nhưng cô vẫn luôn tránh né.
Mục Lan về muộn, vừa bị thầy giáo mắng lại vừa bị phạt., đã trúng thầy giáo đích mắng, bị phạt tập luyện. Mọi người đi ra ngoài hết rồi, Tố Tố một mình lặng lẽ quay vào. Mục Lan đang tặp, nhìn thấy Tố Tố, liền dừng lại hỏi cô: “Thầy Chu đi chưa?”
“Đi.”
Mục Lan lè lưỡi, lấy khăn mặt lau mồ hôi, tựa người vào tay vịn miễn cưỡng hỏi: “Tố Tố, ngày mai chủ nhật. Ra ngoài đi chơi với mình đi.”
Tố Tố lắc đầu, “Cảm tạ cậu. Bạn bè của bạn trai cậu, mình không đỡ được.”
Mục Lan nói: “Ngày mai không có người ngoài, chỉ có mình và anh ấy.”
Tố Tố mỉm cười: “Vậy mình đi cùng làm cái gì? Thắp đèn chiếu hai người à?”
Mục Lan nháy mắt với cô: “Ngày mai còn có em gái anh ấy nữa. Cậu đi cùng mình đi, cầu xin cậu đấy a!!!”
Cô cười rộ lên: “Con dâu xấu gặp bố mẹ chồng mới sợ. Cậu lại còn không hề xấu, sao lại sợ em chồng chứ?”
Mục Lan giận dữ: “Tố Tố…” Nhưng lại đặt tay lên ngực mà nói: “Không biết vì sao, vừa nghĩ đến sắp gặp người nhà của anh ấy, trống ngực mình lại đập thình thịch.” Cô đưa hai tay tạo thành hình chữ thập: “Cầu xin cậu đấy. Cùng mình đi đi, mình đi một mình chắc chắn sẽ sợ.”
Tố Tố bị Mục Lan giằng co cuối cùng phải đồng ý.
Nếu giây phút ấy ta không gặp nhau (Phỉ Ngã Tư Tồn) – Chương 5
***
Chuyển ngữ: Sahara
Sáng sớm hôm sau Mục Lan gọi Tố Tố. Cô quan sát một chút, Mục Lan vẫn mặc âu phục, có điều đã đeo đồ trang sức trang nhã hơn, tóc xõa trên vai, buộc một chiếc nơ, rất xinh đẹp. Tố Tố mỉm cười: “Mặc như vậy rất đẹp.”
Mục Lan giơ tay lên cầm bím tóc của cô: “Tóc cậu dài quá, bình thường buộc lên nhìn không phát hiện ra.”
Bọn họ vẫn đi ăn cơm Tây, bốn người bầu không khí nặng nề. Em gái Hứa Trường Ninh là Hứa Trường Tuyên cũng mặc âu phục, nhưng không quá mỹ lệ. Trên tay cô ta đeo một chiếc nhẫn kim cương khoảng chừng sáu kara.
Cô ta đối với Mục Lan có chút khách khí, gọi Mục Lan là “Phương tiểu thư”, giọng điệu có phần lạnh nhạt.
Tố Tố vốn dĩ ít nói, thấy tình huống này Mục Lan không nói câu nào cho nên cô càng không thể mở miệng. Chỉ có anh em bọn họ câu được câu không nói vài câu tẻ nhạt. Hứa Trường Ninh thấy bầu không khí quá chán, có ý định tìm chuyện gì nói, liền hỏi em gái: “Ô Trì có chuyện gì không, kể anh nghe chút.”
Hứa Trường Tuyên nói: “Có thể có chuyện gì được chứ. Chỉ có mỗi chuyện hôm nay em gặp được Cẩm Thụy. Chị ấy đuổi theo hỏi chuyện các cược lần trước. Bảo là anh còn nợ chị ấy một bữa cơm. Cẩm Thụy còn nói, hôm nay muốn đi cưỡi ngựa, đại ca, lát nữa đi cưỡi ngựa cùng em đi.”
Hứa Trường Ninh trầm ngâm, Hứa Trường Tuyên nhân tiện nói: “Phương tiểu thư, Nhâm tiểu thư cũng cùng đi đi, nhiều người cũng vui.”
Hứa Trường Ninh nhìn Mục Lan. Mục Lan không muốn lần đầu tiên gặp em gái của bạn trai lại để lại ấn tượng không tốt cho nên vội vàng nói: “Được. Dù sao chị và Tố Tố cũng đều thích náo nhiệt.”
Ăn xong, tới trường đùa ngựa mới biết được là trường đua tư gia. Mặt hồ sườn núi, phong cảnh mỹ lệ. Cuối mùa thu, nhưng cây cỏ trước mắt vẫn xanh mượt đủ loại. Hai bên đường, hàng phong và túc đã đỏ lá. Hàng rào sơn trắng cao bằng nửa người chạy dài, lại còn có một vài cây cổ thụ lớn, gió thổi liền phát ra tiếng xào xạc, hàng loạt quả hình lan quạt rụng xuống.
Tố Tố nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, không khỏi cảm thấy tinh thần sảng
khoái.Trong phòng thay đồ, Tố Tố nói: “Mình không thay đâu, dù sao cũng không cưỡi ngựa.” Mục Lan nói: “Rất dễ mà, thực sự là rất vui đấy. Lần trước mình đã đến đây chơi rồi, thích lắm. Lần đầu tiên cậu cưỡi ngựa, mình sẽ nhờ người giúp cậu dắt dây cương, hai vòng là cậu sẽ quen thôi.”
Thay đồ xong đi ra, đã có hai con ngựa ôn thuần dễ bảo đang đứng ngoài cửa. Hứa Trường Ninh cười nói: “Tôi đã chuẩn bị cho hai người một đôi ngựa tốt nhất, biết nghe lời nhất.” Mục Lan hỏi: “Hứa tiểu thư?” Hứa Trường Ninh ngẩng đầu, Tố Tố từ xa nhìn lại, ánh mặt trời chiếu xuống mơ hồ, một con ngựa đã đi khá xa. Quả nhiên là cường tráng và tuyệt đẹp.
Tố Tố chưa từng thử đến gần ngựa, chỉ cảm thấy con vật này rất đáng sợ. Cũng may huấn luyện viên rất nhẫn nại: “Tiểu thư, mời cô lên ngựa từ bên trái, đừng đến gần nó từ phía sau, sẽ bị nó đá đấy.” Sau đó anh ta nắm dây cương hướng dẫn cô một vài kỹ thuật cơ bản. Cũng may cô có biết chút ít vũ đạo cho nên rất uyển chuyển mà leo lên lưng ngựa. Huấn luyện viên chậm rãi nới lỏng dây cương, từng chút từng chút một sửa lại động tác cho cô. Chờ cô cưỡi đi được hai vòng trở về, Mục Lan và Hứa Trường Ninh đã không còn ở đây nữa. Cô biết bọn họ đã trốn đi nơi khác tâm sự chuyện riêng. Trời quá nắng, vị huấn luyện viên trên trán đã đẫm mồ hôi. Trong lòng cô bất an, nhìn anh ta nói: “Anh nghỉ một chút đi, tự tôi cưỡi một vòng thử xem.” Vị huấn luyện viên kia cũng là một thanh niên tính tình thẳng thắn, thấy cô nói vậy cũng cho rằng cô muốn một mình thử cưỡi cho nên anh ta liền cười nói: “Vậy cô cẩn thận một chút.” Anh ta đưa dây cương cho cô, sau đó trở về chuồng ngựa.
Tố Tố cũng không sợ ngã, do con ngựa này đi khá chậm rãi, cô cứ thẳng hướng nam đường đua mà cưỡi ngựa tới.Cô thưởng thức tiếng gió thổi bên người, hoa cỏ bên đường xao động, ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ.
Đã cách xa chuồng ngựa một quãng dài, quay đầu lại chỉ nhìn thấy đường viền, bốn phía im lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu lên từng hồi. Tố Tố trong lòng đã có chút hốt hoảng. Đúng lúc này, cô mơ hồ nghe được âm thanh gì như tiếng bước chân, là tiếng ngựa phi nước đại, mỗi lúc mọt gần, mỗi lúc một rõ ràng.
Tố Tố giương mắt nhìn phía trước một con ngựa đang lao từ sườn núi xuống phía mình, cô vội vã muốn tránh sang một bên nhưng chân tay luống cuống kéo dây cương lại với sức quá mạnh. Con ngựa lui lại hai bước. Cô lại càng hoảng, bám chặt lấy dây cương. Con ngựa này là giống Holsteiner thuần chủng, bình thường đều ưa sủng nịnh, hôm nay hai lần bị bức bách, liền tức giận hí lên một tiếng dài rồi lao đi. Tố Tố bất ngờ không ứng phó kịp, suýt nữa thì ngã khỏi lưng ngựa, may mà nhanh nhạy cố sức tóm chặt lấy dây cương mới ngồi vững lại. Nhưng con ngựa đang lồng lộn mà phóng đi, cô không biết làm gì ngoài việc giương mắt nhìn con ngựa đối diện đang phi về phía này.
Người cưỡi con ngựa kia cũng rất lãnh tĩnh, thấy tình huống bất ổn liền điều chỉnh dây cương lánh sang một bên cho cô phóng qua. Thời khắc hai con ngựa tới điểm giao nhau, anh ta nhanh nhẹn tóm trụ được dây cương của cô. Con ngựa lại hí lên một tiếng dài, ra sức giãy dụa. Tố Tố cảm thấy mất đi thăng bằng, ngã xuống, ánh mắt bốc hỏa, bỗng nhiên một đôi tay bám được thắt lưng cô.
Dây buộc tóc rơi ra, mái tóc cô theo gió tung bay tơi tả, tạo thành những hình cánh cung đen nhánh. Hoảng sợ như trời đất rung chuyển, Tố Tố chỉ nhìn thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt ấy thâm túy tựa như một hồ nước u ám bỗng nhiên được ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra vô vàn tia nắng vàng lấp lánh.
Thiên địa an tĩnh.
Chỉ có hai người là cô và người đàn ông kia.
Khoảng cách rất gần, chưa bao giờ cô ở gần một người đàn ông như thế. Mùi thuốc lá và hương bạc hà thoảng thoảng trên người anh ta vấn vít quanh đầu mũi cô. cánh tay rắn chắc vẫn còn ôm thắt lưng cô, cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ cánh tay ấy.
Tóc trước trán anh ta bị gió thổi rối tung, ánh mắt trong vắt xẹt qua, anh ta hỏi: “Cô là ai?”
Tố Tố hoảng sợ đến cực điểm, không biết nên giải thích chuyện này thế nào, lại càng không biết nên nói mình là ai. Quá hoảng loạn cô chỉ biết cúi gằm đầu, tóc dài bay lả tả, dường như muốn mượn tóc để che khuất ánh mắt của đối phương.
Tiếng vó ngựa lộn xộn vang đến, hai ba con ngựa đang từ sườn núi chạy xuống. Mấy người cưỡi ngựa đều mặc trang phục màu đen, từ xa họ đã lớn tiếng: “Tam công tử, xảy ra chuyện gì thế?”
Anh ta quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì.” Sau đó lại cúi đầu hỏi Tố Tố: “Cô có bị thương không?”
Tố Tố vô thức lắc đầu. Mấy con ngựa kia đã chạy tới nơi, dừng trước mặt hai người bọn họ. Mấy người đó nhìn cô bằng ánh mắt không rõ thần sắc là gì khiến cô càng hoảng loạn, theo bản năng co rụt người lại. Anh cũng rất tự nhiên mà thả lỏng lực ở cánh tay đang ôm lấy cô ra, giống như đang an ủi cô, anh nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Anh quay lại nói với đám người kia, giọng điệu nhất thời biến đổi: “Vị tiểu thư này không biết cưỡi ngựa, để cô ấy một mình cưỡi thế này rất nguy hiểm. Chẳng lẽ để xảy ra sự cố các người mới hài lòng?”
Anh nói xong, mấy người kia liền cúi đầu. Tố Tố định thần lại, nhìn thấy Mục Lan và Hứa Trường Ninh đang cưỡi ngựa về phía này. Nhìn thấy người quen, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn ở trong vòng tay người đàn ông lạ. Cô đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh, anh cho tôi xuống đi.” Vừa thẹn lại vừa sợ, giọng nói của cô cũng trở nên lí nhí lạ thường.
Anh nghe thấy vậy liền xoay người xuống ngựa, rồi lập tức giơ tay ra ý muốn đỡ cô xuống. Cô chần chừ chốc lát cuối cũng vẫn chìa tay ra nắm lấy. Phút chốc cô bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, gần như hoàn toàn được anh bế xuống.
Vừa xuống khỏi ngựa, Mục Lan và Hứa Trường Ninh cũng đã cưỡi ngựa tới nơi. Hứa Trường Ninh “A” lên một tiếng, cũng xuống ngựa, kêu một tiếng: “Tam công tử.” rồi cười cười nói nói, “Vừa rồi tôi còn nói với Trường Tuyên là thấy Cẩm Thụy tới đây, không chừng Tam công tử cũng tới.”
Mục Lan lúc này cũng xuống ngựa, đi vài bước kéo lấy tay Tố Tố, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?” Mục Lan là một người thông minh, nhìn tình hình cũng hiểu được vài phần, lại hỏi: “Cậu không bị ngã chứ?”
Tố Tố lắc đầu.
Vị Tam công tử kia thờ ơ dùng chiếc roi trong tay quất khẽ lên con ngựa, rồi đột ngột quay lại nhìn cô. Đúng lúc ấy một cơn gió thổi qua, cô đưa tay lên gạt mái tóc dài, chậm rãi cúi đầu xuống.
Cô nghe thấy anh nói: “Cậu mời khách tới chỗ tôi mà cũng không quan tâm người ta cẩn thận, ngộ nhỡ người ta bị ngã ngựa thì cậu định giải quyết thế nào?”
Hứa Trường Ninh cười nói: “Cũng may có Tam công tử xuất hiện kịp thời.”
Tố Tố nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hóa ra anh ta là chủ nhân trường đua này. Trăm ngàn lần cô cũng không thể ngờ được một người trẻ như vậy lại là chủ của cả khu này.
Anh ta lại nói: “Trường Ninh, buổi tối mời tôi ăn cơm đi. Vụ sở nhà cậu có món thịt cua đầu sư tử gia truyền rất ngon.”
Hứa Trường Ninh tươi cười rạng rỡ, “Anh khen như vậy, tôi thực sự là thủ sủng nhược kinh.”
Vị Tam công tử kia cũng không khách sáo, vẫn cười nói: “Cậu biết thụ sủng nhược kinh mới là lạ. Chúng ta quyết định thế đi!”
Người theo hầu bên cạnh tiến tới nói nhỏ vào tai Tam công tử điều gì. Lông mày anh nhíu lại. Hứa Trường Ninh thấy vậy liền hỏi: “Sao thế?”
Anh ta vẫn cười nói: “Tôi quên mất, phụ thân bảo tôi chiều nay đến Vong Hồ xem sân bay mới.” Nói rồi anh ta ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên trời, nói: “Cũng đã muộn rồi, xem ra lần này đành phải mang tiếng nói xạo thôi.”
Hứa Trường Ninh nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của mấy người hầu cận Tam công tử, liền cười nói: “Nhìn các anh liều như vậy, nếu thực sự có chuyện, Tam công tử còn chưa lo, các anh lo cái gì?”
Tam công tử cười nói: “Cậu cũng đừng ở đây mà kích tướng nữa. Tôi nói lời giữ lời, tối nay nhất định sẽ tới quấy rầy quý phủ. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho lão Tống, nếu phụ thân có hỏi thì bảo anh ta lấp liếm chút là được.”
Hứa Trường Ninh nghe Tam công tử nói như vậy, quả nhiên vui vẻ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền nói: “Ồ quên mất chưa giới thiệu anh với hai vị cô nương này. Mục Lan, Nhâm tiểu thư, đây là Tam công tử nhà Mộ Dung.”
Tam công tử liền cắt ngang: “Trước mặt người ngoài mà cũng nói xằng bậy như vậy? Tôi có tên cơ mà. Tôi là Mộ Dung Thanh Dịch.”
Mục Lan vừa rồi nghe hai người đàn ông này nói chuyện cũng lờ mờ đoán ra thân phận của vị tam công tử kia. Hóa ra đúng là Tam công tử nhà Mộ Dung lừng lẫy tiếng tăm. Anh ta nhìn qua cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, chiếc roi da rắn cầm trong tay, tuy vẻ mặt có vẻ thờ ơ nhưng quả nhiên là phong độ như chi lan ngọc thụ. Hứa Trường Ninh vốn dĩ đã tuấn tú lịch lãm rồi nhưng trước mặt Tam công tử này quả thật vẫn còn cách xa.Trong lòng cô trộm nghĩ, quả thật diện mạo Mộ Dung Thanh Dịch rất giống mẫu thân anh ta. Ảnh của bà tràn ngập trên các mặt báo với một vẻ đẹp quý phái sang trọng.
Hứa Trường Ninh lập tức gọi điện thoại về nhà, cho người chuẩn bị tiệc mời khách. Mãi tới chạng vạng, mọi chuyện mới được thu xếp xong xuôi. Tố Tố căn bản không muốn đi, nhưng Mục Lan cảm thấy lần này tới Hứa phủ, mặc dù không phải chính thức ra mắt nhưng cũng là một cơ hội bất ngờ, cho nên mềm giọng năn nỉ Tố Tố đi cùng mình.Gần như vừa ép vừa cầu, Mục Lan đẩy Tố Tố vào trong xe.