Chương trước
Chương sau
Cha ngây người, sau một vài giây, tôi có chút sợ hãi, sợ cha lại bất tỉnh như lần trước, thế nhưng tôi đã nhanh chóng lấy lại dũng khí, chờ cha phát tác. Tôi nghe thấy cha thở hổn hển, chờ cha tát tôi một cái, thế nhưng lại không có. Cha vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, cha nhìn tôi, tựa như đang nhìn một người ngoài hành tinh, giọng nói của ông mệt mỏi: “Tố Tố bảo mày về đây, có đúng không? Cô ấy bảo mày trở về để chất vấn tao, bảo mày trở về để trả thù tao, cô ấy muốn đòi lại tất cả những gì cô ấy đã phải chịu đựng, có đúng hay không?”
Tôi sởn cả tóc gáy, trong đêm khuya yên tĩnh, nghe giọng nói của cha âm u như vây, tôi sợ vô cùng. Mặt cha đỏ bừng, trong mắt của cha cũng đầy những tơ máu, cha trừng mắt với tôi, ánh mắt đó làm tóc gáy trên người tôi đều dựng thẳng hết cả lên. “Cô ấy muốn đòi lại tất cả những gì cô ấy đã phải chịu đựng, có đúng hay không?”
Tôi hoảng hốt nhìn cha, cha lại đau đớn quay mặt đi: “Anh đối với em như vậy, nhất định em hận anh đến chết, thế nhưng tại sao… Tố Tố! Em không hiểu sao!”
Tôi nghĩ chắc cha đang say, tôi muốn đi gọi người hầu đến đưa cha trở về phòng. Tôi gọi môt tiếng: “Cha!” Cha thoáng giật mình, chậm rãi nói: “Bé con, cha đánh con, đánh dữ tợn như vậy, con cũng hận cha đúng không? Con và mẹ của con đều hận cha có đúng hay không?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, “À, cha, con không có hận cha.”
Cha tự nói với bản thân, “Cha biết con hận cha, hệt như mẹ của con vậy! Con không biết cha đã sợ nhiều như thế nào, cha sợ con và mẹ con cũng giống nhau! Cha luôn luôn phải chính mắt nhìn thấy con ngủ thật ngon mới an tâm. Con biết không, nắm đó mẹ con bất chấp biết bao… Mẹ con mở cửa xe nhảy ra ngoài… Mẹ con có bao nhiêu bất chấp… Mẹ con cực kỳ hận cha… cho nên mẹ con cứ luôn trả thù cha như vậy… mẹ con dùng con để báo thù cha… Mẹ con cố chấp biết bao nhiêu…”
Tôi nghe xong thì hoàn toàn ngây người, cha say nên đã nói lảm nhảm tình hình năm đó. Tôi dần dần hiểu được cha đang nói cái gì. “Cha không biết… Mẹ con lại như vậy… Cha hoàn toàn không biết mẹ con hận cha!” Giọng nói của cha hoàn toàn tuyệt vọng, “Con còn nhỏ như vậy… Con khóc ở trong phòng… Mẹ con cũng không hề quay đầu lại… Mẹ con mở cửa xe lao ra ngoài… Mẹ con không biết lái xe đâu… Mẹ con đã có ý định tìm đến cái chết… Mẹ con tự tử để cho cha xem! Mẹ con dùng cái chết để chứng minh sự thù hận của mình…” Cha tuyệt vọng nhìn tôi, “Con ở trong phòng khóc lớn tiếng đến vậy, mẹ con cũng không có quay đầu lại… Mẹ con không cần cha, ngay cả con cũng không cần!”
Trái tim tôi co rút lại, tôi nhìn cha, giờ khắc này cha bất lực và yếu đuối biết bao nhiêu. Cha tôi oai phong lẫm liệt, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt mà! Cha thật sợ hãi! Cha thật tuyệt vọng… Tôi khó chịu muốn khóc lớn lên, nhưng tôi không khóc. Tôi không muốn nghe nữa! Tôi không muốn nghe giọng nói bi ai của cha nữa. Tôi lớn tiếng gọi người hầu, bọn họ chạy tới rất nhanh. Tôi nói: “Tiên sinh say rồi, dìu tiên sinh trở về phòng đi.”
Cha thuận theo để cho bọn họ đỡ, một mình tôi đứng ngơ ngác ở đó, cả buổi không nhúc nhích. Bật đèn treo ở hành lang, ánh đèn chiết xạ xuyên qua lớp tủy tinh rọi xuống dưới, sáng hơi lóa mắt. Tôi cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, có chút lạnh lẽo gì đó nhu động, tôi đưa tay lau đi, mới phát hiện hóa ra mình khóc.
Chiều hôm sau cha gọi điện thoại về nhà, “Tối nay theo cha đến nhà bác Hoắc dùng cơm. Chọn bộ quần áo nào đẹp một chút, chải đầu, đừng để rối bù.” Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cha chưa từng dặn dò tôi về phương diện ăn mặc gì cả, lúc bà nội mất, tất cả chuyện ăn mặc của tôi đều do chuyên gia của Cần Vụ Phòng phụ trách tất cả, nếu bất ngờ theo cha đi tham dự trường họp ngoại giao cũng chưa trừng nghe cha dặn dò như vậy. Tại sao cha lại coi trọng buổi tiệc thân mật ở nhà của bác Hoắc như vậy?
Cha gác điện thoại, tôi cũng đầy hoài nghi. Bữa tiệc tối nay ở nhà bác Hoắc có giống với kiểu Hồng Môn Yến không?
Một mặt bất ổn trong lòng nên nghĩ bậy bạ, một mặt gọi A Châu giúp tôi mở cửa phòng để quần áo. Cha đã nghiêm túc căn dặn tôi như vậy, không dám mặc đồ lung tung, thành thành thật thật mà chọn một bộ sườn xám bằng tơ tằm màu vàng hơi đỏ, có thêu một đóa hoa hải đường bằng dây kim tuyến, cũng nhờ dì Phong đến chải tóc giúp tôi, trang điểm nhẹ nhàng, vừa soi gương, chỉ cảm thấy ra vẻ cụ non. Thế nhưng cha và những người đồng lứa lại thích cách tạo hình này, thật hết cách.
Chưa tới sáu giờ thì người của Cần Vụ Phòng đã phái xe đến đón, nói là cha vẫn còn chút chuyện, bảo tôi đến nhà họ Hoắc trước, cha xong việc sẽ đến ngay. Dù tôi không muốn đi vạn lần, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bước lên xe trước. Cũng may ở nhà họ Hoắc có Hoắc Minh Hữu là học trưởng của tôi, biết nhau từ nhỏ, lúc đến nhà họ Hoắc rồi, ở cũng một chỗ với anh ta cũng không quá buồn chán.
Lúc tám giờ cha mới đến, cha vừa đến thì chính thức khai tiệc. Nhà họ Hoắc đúng là có tác phong của nhà quan lâu đời, tục ngữ có câu: một đời nhìn cách ăn,hai đời nhìn cách mặc, ba đời nhìn văn chương. (Đại khái ở một gia tộc phải giàu có nhiều đời vững mạnh thì nhìn cách ăn mặc và văn chương ở từng đời mà đoán định.) Bao năm nay, nhà họ Hoắc không bao giờ bị mất quyền lực, dáng vẻ kiêu ngạo đúng là mười phân vẹn mười, ở trong nhà của họ, các món ăn đều là chính gốc Tô Châu, ngay cả cha khó tính cũng có vẻ khá hài lòng, trong lòng tôi lại càng thích thú thưởng thức một bữa ăn ngon.
Dùng cơm xong, tâm trạng của cha dường như rất tốt, bởi vì cha lại đề nghị rằng: “Bé con, kéo một đoạn nhạc cho chúng ta nghe đi.”
Tôi thoáng ngây người, nói ấp a ấp úng: “Con không mang đàn đến.”
Bác Hoắc tràn đầy hứng thú nói: “Nhà chúng ta có một cây đàn vĩ cầm. Minh Hữu, con gọi người mang đến đây cho bé con xem nhanh lên, nếu có thể sử dụng được, chúng ta có thể nghe bé con kéo một đoạn rồi.”
Xem ra đang ở thế cưỡi trên lưng hổ, tôi kiên trì nhận đàn mà Hoắc Minh Hữu mang đến, là một cây Stradivarius tinh xảo, đồ của nhà họ Hoắc, quả nhiên từng cái đều là trân phẩm đời trước truyền lại. Tôi thử âm thanh, hệt như mà xui quỷ khiến, lại kéo một đoạn nhạc “Lương Chúc”, bản thân tôi lại càng hoảng sợ hơn, vội vã liếc mắt nhìn cha. Cha không muốn nghe “Lương Chúc”, không biết vì cái gì, thế nào cũng nghiêm cấm đàn khúc nhạc này trong nhà. Nhớ có một lần theo cha đi nghe nhạc, đến cuối cùng dàn nhạc ngẫn hứng tấu một đoạn “Hóa Điệp”, lúc đó sắc mặt cha đột ngột thay đổi, chỉ nói đau đầu, Cần Vụ Phòng vội vã hộ tống ra khỏi hội trường, khiến cho đông đảo ký giả có mặt ở đó hôm sau tung ra một số tin đồn lớn vô căn cứ, suy đoán về tình trạng sức khỏe của cha, vân vân…
Khi tôi nhớ lại quá khứ, quả nhiên sắc mặt của cha đã thay đổi, thế nhưng cha lại rất nhanh làm ra vẻ điềm nhiên như không, thậm chí còn tươi cười với tôi, nói: “Khúc nhạc này rất hay, vậy thì kéo khúc nhạc này đi.”
Tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời, tuy mặc dù lâu rồi không thực hành, đoạn đầu kéo hết sức gượng gạo, thế nhưng càng về sau, càng lưu loát hơn. Hơn nữa ở đây cũng không có người trong nghề, tôi thoải mái kéo hai đoạn nhạc, tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng. Dường như cha hơi mất tập trung, nói thầm một câu với bác Lôi, bác Lôi lập tức đi ra ngoài. Trong lòng tôi có chút suy nghĩ kỳ lạ, có một cảm giác không thể diễn tả được, có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sau tiệc tối là một bữa tiệc nhẹ, cha và các bác đi bàn bạc công việc, một mình tôi chuồn ra phòng lan của nhà họ Hoắc. Phòng lan của nhà họ Hoắc ngoại trừ thua kém phòng lan ở phủ Song Kiều, thực sự có thể được xem là hiếm có ở Ô Trì này. Tôi nhớ rõ ràng chỗ này của họ có một chậu “Thiên Lệ”, so với mấy chậu ở phủ Song Kiều thì tốt hơn nhiều. Hiện tại chính là mùa hoa Địa Lan, nói không chừng có thể may mắn nhìn thấy được.
Trong phòng lan chỉ có ánh đèn vàng, thật mất hứng, biết đâu còn có thể gặp mấy bác học đòi văn vẻ đang ở chỗ này “đối hoa phẩm trà”. Xoay qua hàng rào hoa dâm bụt, mắt có thể nhìn thấy, chính là chậu hoa “Thiên Lệ” ở trước mặt, có người đứng đó chỉnh tề, tự tại ngắm hoa. Cô ấy nghe được tiếng bước chân, bỗng nhiên xoay người lại, tôi thoáng sững sờ tại chỗ.
Áo trắng hơn tuyết, người tĩnh như lan.
Cô ấy chỉ đứng ở đó, là một dạng xinh đẹp tận xương tủy, lại gần như làm tôi không cách gì nhìn thẳng vào. Phía sau cơ thể của cô ấy, là cây hoa lan xinh đẹp nhất, quý báu nhất so với tất cả mọi thứ trên đời, thế nhưng cô ấy đứng giữa những cây hoa lan, càng thêm xinh đẹp rực rỡ đến lóa cả mắt.

Tôi chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp đến vậy. Cho dù năm tháng có lưu lại vết tích ở trên khuôn mặt của cô ấy, nhưng khi cô ấy đối diện với tôi nhàn nhạt nở nụ cười, trong lòng tôi chỉ nổi lên duy nhất một câu: “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.”
Tôi thì thầm hỏi: “Cô là ai?”
Cô ta thấp giọng trả lời: “Cô là Nhâm Oanh Oanh.”
Nhâm Oanh Oanh?
Tôi mơ mơ màng màng nhìn cô ta.
“Nhâm Tố Tố là chị họ của cô.”
Nhâm Tố Tố!
Tôi thì thầm: “Mẹ cháu là chị họ của cô?”
Cô ấy dường như thở dài một hơi: “Đúng vậy, mẹ cháu là chị họ của cô.”
Tôi giống như một kẻ ngốc ngây ra nhìn cô ấy, nghẹn họng không nói được lời nào.
Cô ấy giơ tay lên, toàn thân như có một lớp khói trắng bao phủ. Tôi mở mắt nhìn tay cô ấy, trắng đến mức tưởng chừng như trong suốt.
Cô ấy có thực sự đang tồn tại hay không? Cô ấy thực sự là người ư? Hay là một tiên nữ hoa lan? Tôi nghe được giọng nói của cô: “Thiên lý nở hoa rồi, đẹp quá. Trong vườn hai gốc vây hoàng lan năm nay đã nở hoa rồi phải không?”
Tôi ngơ ngác, theo bản năng trả lời cô ta: “Vẫn chưa, có lẽ năm nay không nở.”
Cô ấy khẽ thở dài, thanh âm như tiếng sáo thổi, trên mặt cô ta vẻ mờ mịt. Cái bộ dạng hoang mang bối rối này khiến cho người khác không đành lòng ngoảnh nhìn, cô ta cúi đầu nỉ non: “Đúng vậy, năm nay có lẽ là không nở hoa rồi…”
Tôi đang muốn hỏi cô ta, đột nhiên nghe được tiếng Hoắc Minh Hữu gọi tên húy của tôi: “Nam Nam!”
Tôi quay đầu lại: “Ở đây!”
Hoắc Minh Hữu đi vào, nói: “Quỷ sứ này, lại một mình trốn ở đây.”
Tôi trề môi: “Ai nói em ở đây một mình, ở đây còn có…” Tôi xoay người lại, nhưng ngây ngẩn, trước chậu hoa thiên lý, không khí vẫn tràn ngập mùi hương của hoa lan, thế nhưng, người đâu?
Nàng tiên nữ hoa lan áo trắng kia đâu rồi? Sao không thấy nữa? Tôi cứng họng. Chẳng lẽ tôi thực sự gặp tiên sao?
Hoắc Minh Hữu ha hả cười: “Còn ai ở đây? Chả trách Mục Thích Dương nói em là tiểu quái vật, em thực sự càng lớn càng nghịch ngợm!”
Tôi cười khổ. Hắn nói: “Đi ra ngoài thôi!” Tôi cùng hắn đi ra khỏi nhà hoa, dàn nhạc vẫn còn đang chơi. Hắn khom lưng: “Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu không?” Tôi lườm hắn một cái, đưa tay vào tay hắn. Những giai điểu Foxtrot (*) vang lên, chúng tôi xuay người mấy vòng, tôi đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, không khỏi bật ra miệng một tiếng “A!”. Hoắc Minh Hữu rất tinh ranh, lập tức nhìn theo ánh mắt tôi, hắn cười: “Em quen sao?”
Tôi lắc đầu nói: “Không quen.” Tôi để ý, mấy người trò chuyện với anh ta đều là đám con cháu mấy đời nhà tôi, bọn họ nói chuyện thỉnh thoảng lại cười rộ lên, dáng vẻ rất thân thiết.
Hoắc Minh Hữu mỉm cười hỏi tôi: “Sao em cứ nhìn theo cậu ta vậy?”
Tôi trợn mắt nhìn hắn: “Khó có dịp thấy một người người lạ, em nhìn không được sao?”
Hắn đột nhiên dừng bước nhảy, nói: “Được thôi, anh giới thiệu cho hai người làm quen.”
Tôi chỉ có thể tùy ý để hắn kéo mình đi, trong lòng thầm ai oán. Quả nhiên, Trác Chính vừa nhìn thấy tôi thì kinh ngạc mở to mắt, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Minh Hữu đã nói: “Trác Chính, làm quen với tiểu thư Mộ Dung đi. Nam, đây là hạm đội phó Trác Chính.”
Trác Chính giơ tay ra: “Hân hạnh!” Tôi cũng khách sáo mà nói: “Hân hạnh!”
Trong mắt hắn lóe lên, không hiểu sao tôi cảm thấy chột dạ. Mấy huynh đệ nói chuyện với tôi: “Bé con, hôm nay em đàn không tồi!” Tôi chỉ nhìn chằm chằm Trác Chính, anh ta vẫn thản nhiên nhìn tôi. Cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Mộ Dung tiểu thư, có thể mời cô một điệu nhảy được không?”
Tôi gật đầu, chúng tôi đi xuống sàn nhảy. Thành thật mà nói, anh ta khiêu vũ rất đẹp, về điểm này thực sự giống cha tôi, mọi thứ tinh thông. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý, mọi người trên sàn nhảy đều chú ý tới chúng tôi, thực sự là nổi bật. Bản nhạc vừa kết thúc, hắn nói: “Đi theo tôi!” Anh ta kéo tay tôi đi đến giàn hoa tường vi, rất ngang ngược. Anh ta hỏi: “Tôi là ai?”
Dáng vẻ của anh ta thật khôi hài. Tôi nhịn không được bật cười. Anh ta cũng cười rộ lên ảo não nói: “Tôi biết lời này nói ra rất ngu ngốc, nhưng tôi chỉ có thể hỏi cô.”
Tôi thở dài nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng không biết. Sao anh ở đây?” Lời này của tôi cũng thật là ngu ngốc.
Trác Chính nhún vai: “Tôi vốn đang nghỉ phép, là Triệu Lễ Lương kêu tôi tới.”
Triệu Lễ Lương cũng là một người huynh của tôi. Tôi gật đầu.
Anh ta do dự một chút rồi hỏi: “Tiên sinh có nói gì với cô hay không?”
Tôi cảm nhận được trong giọng nói của anh ta có chút chần chờ. Anh ta đã bắt đầu hoài nghi rồi, không biết anh ta đã đoán được nhiều ít gì chưa.
Tôi lắc đầu: “Cha tôi luôn coi tôi là trẻ con, chưa bao giờ nói gì với tôi!”
Anh ta sợ run một chút, lại nói: “Lần trước cô tới tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cô biết cái gì.”
Tôi run lên.
Anh ta nói: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy có gì không đúng, là lần cách đây không lâu ông ấy tới hạm đội. Ngày đó ông ấy đến rất bất ngờ, không hề báo trước, vừa lúc hạm đội chúng tôi bắt đầu. Hạm đội trưởng đang nghỉ phép không thể quay về kịp, vì vậy tôi và ông ấy…”
Tôi không không lên tiếng, làm gì có chuyện khéo như vậy. Liên tiếp đụng độ nhau, chả trách anh ta sinh lòng nghi ngờ. Anh ta nghi hoặc nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại. Chúng tôi hai người hai mặt cứ nhìn nhau như vậy.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Mẹ của cô…”
Miệng tôi khô khốc, tôi nghĩ đến một điều mấu chốt nào đó, nhưng vẫn không biết được vì sao anh ta có mặt ở đây.
Tôi hít vào một hơi, tận lực khiến mình bình tĩnh trở lại: “Anh cũng biết, vợ của cha tôi hiện giờ, là do ông ấy tái giá. Mẹ của tôi, theo như người ta nói, đã chết vì tai nạn xe cộ lúc tôi chưa đầy một tuổi.” Tôi nói, “Trác Chính, anh xem anh có đầu mối gì hay không?”
Anh ta nói: “Tôi đã từng đến cô nhi viện, nhưng nơi đó đã sớm bị dỡ bỏ, mọi đầu mối đều biến mất.”
Chúng tôi lại một lần nữa hai mặt nhìn nhau. Bỗng nhiên lúc ấy từ bên ngoài vườn hoa truyền đến tiếng bước chân, là bác Lôi. Nhìn thấy hai người chúng tôi đứng ở đây, bác Lôi sợ run lên một chút, sau đó chợt cười nói: “Nam Nam, cháu nên về nhà đi.” vừa nói, bác vừa nhìn Trác Chính vẻ oán trách. Nhưng Trác Chính lại rất bình tĩnh: “Bộ trưởng Lôi!”. Bác Lôi gật đầu: “Tiểu Trác, cậu theo tôi, tôi có chuyện cần nói với cậu!”
Tôi cười nói: “Bác Lôi, Trác ca ca rất tốt, bác đừng mắng anh ấy.” Bác Lôi liếc mắt nhìn tôi, nói: “Đứa trẻ lanh lợi này, còn không mau đi đi. Cha cháu đang đợi cháu đấy.”
Tôi và cha lên xe về nhà. Dọc đường đi cha đều trầm mặc, nhưng tâm trạng cũng không hẳn là xấu. Vì bỗng nhiên muốn hút một điếu thuốc cho nên cha kêu người theo hầu kéo hạ cửa xe xuống. Để đảm bảo an toàn, ông ta không kéo xuống quá thấp. Cha tôi cũng không tức giận, dường như đang rất cao hứng. Nhiều năm qua tôi chưa từng thấy ông cao hứng như vậy, cho nên tôi không thể xác thực cảm giác lúc này.
Tới nhà, tôi xuống xe. Cha tôi vẫn chưa xuống, tôi nghe thấy cha nói với chủ nhiệm Sử: “Tôi đi Đoan Sơn.” Biệt thự Đoan Sơn cách biệt thự Song Kiều không xa, nhưng tôi chưa từng qua đó. Nghe nói, đó là nơi cha tôi đả ở khi còn trẻ. Chủ nhiệm Sử đáp lại một tiếng: “Vâng!” sau đó lập tức chuẩn bị. Tôi bỗng cảm thấy chủ nhiệm Sử rõ ràng không hề bất ngờ. Lẽ ra, thấy lộ trình của cha tôi thay đổi tùy ý như vậy, chủ nhiệm Sử sẽ phải lúng túng, thậm chí có lúc còn mở miệng ngăn cản.
Tôi xoay người gọi: “Cha.” Cha tôi không thèm đếm xỉa gì chỉ “ừ” một tiếng, không nhìn tôi. Tôi hơi chôt dạ. Bất luận tôi có bao nhiêu nghi ngờ, bất luận tôi có đoán cái gì hoang đường, tôi cũng phải một lần được ăn cả ngã về không! Tôi từng câu từng chữ nói rành rọt: “Con muốn gặp mẹ!”
Cha tôi ngẩng đầu lên, đèn đường sáng đến mức mà tôi nhìn thấy sự lợi hại trong mắt ông.
Tôi cũng không sợ hãi, lặp lại một lần nữa: “Con muốn gặp mẹ con!”
Nét mặt cha rất phức tạp, tôi không thể hình dung được. Tôi lấy hết dũng khí: “Không phải cha đang muốn đi gặp mẹ sao? Mẹ ở Đoan Sơn đúng không ạ?”
Cha tôi không hề cáu kỉnh, nhưng tôi lại có chút sợ hãi. Tôi không biết tôi đoán có đúng không, hay vốn dĩ chỉ là một ý nghĩ hoang đường vô căn cứ trong đầu… Rốt cuộc tôi cũng nghe thấy giọng nói của cha tôi, giọng ông có chút khàn khàn: “Mẹ con… Con muốn gặp bà ấy?”
Tôi kinh hãi. Giống như một cái trống nhỏ vừa vang lên một tiếng. Tôi cảm thấy mình như đang đứng giữa tâm bão. Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy, tiếp theo sẽ là đến lượt tôi. Nhưng dù thế nào tôi cũng phải liều một phen. Tôi không biết Nhâm Oanh Oanh là ai, nhưng cô ta khiến người khác có một thứ cảm giác khó nói thành lời. Cô ta và tôi không thể không liên quan, nhất định giữa chúng tôi có một mối liên hệ gắn kết nhất.
Cha tôi rốt cuộc thở dài, nói: “Lên xe!”
Tôi mất một lúc mới có thể tin vào lỗ tai mình. Thật quá dễ dàng. Cha đồng ý tôi sao? Tôi đoán đúng ư? Tôi thật sự đoán đúng, vậy còn tiên nữ hoa lan, thật sự là cô tôi? Tất cả mọi thứ đến quá đột ngột, quá nhanh, tôi sửng sốt, không dám tin.
Xe nhanh chóng chạy tới Đoan Sơn. Trong bóng đêm, hàng cây hai bên đường đổ bóng xuống một màu đen. Lòng tôi cũng như có một bóng đen bao phủ. Tôi không biết người đang chờ tôi kia có phải mẹ tôi hay không, nếu đúng là mẹ tôi, tôi cũng không biết còn có thể thấy cái gì khác nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.