Chúng tôi lái xe suốt đêm trở về Ô Trì, khi trời sáng mới chạy đến nơi. Vừa lên đường chuyên dụng, tôi cảm thấy sợ hãi. Anh an ủi tôi: “Chúng ta đã thương lượng rồi mà, đúng không? Chỉ cần hai chúng ta trăm miệng một lời, họ sẽ không biết chúng ta đã từng làm gì.” Tôi gật đầu, cố gắng điều hòa hơi thở. Xe chuyển hướng rẽ vào, chúng tôi có thể thấy ngọn đèn chiếu sáng lên tường viện. Vừa qua khỏi trạm gác, lập tức có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ở nhà chính. Bây giờ trong nhà bật toàn bộ đèn như thế, chắc chắn là có đại sự xảy ra, tôi biết, đại sự đó chính là tôi không về nhà một đêm.
Tôi sắp khóc. Mục Thích Dương vỗ vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ tử chiến đến cùng.” Tôi cố gắng thẳng người lên, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng xe cũng chạy tới trước cửa nhà rooid dừng lại, chủ nhiệm Lương đích thân mở cửa xe, vừa nhìn thấy tôi thì cất giọng thở dài, “Tiểu thư.”
Tôi gật đầu, cùng Mục Thích Dương bước xuống xe và đi vào phòng khách. Tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Cha chắp tay đứng ở trong phòng khách,trên mặt không có chút biểu hiện nào. Bác Lôi đứng ở phía sau cha, còn có chủ nhiệm Sử, thư ký Du, ông Mục, bác Hà… Họ đều nhìn hai chúng tôi chăm chú, nhất là cha, ánh mắt của cha quả thực giống như một con dao nhỏ, dường như muốn khoét lên trên người tôi mấy lỗ. Tôi thấy Mục Thích Dương cúi đầu và lên tiếng: “Tiên sinh.” Cha hung dữ trừng mắt với anh, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua cha hung dữ như thế, từng sợi gân xanh nổi rõ trên trán của cha, dưới ánh đèn nhìn qua thực sự rất đáng sợ. Cha cực kỳ giận dữ, nói: “Được lắm! Hai người các ngươi được lắm!” Cha nhìn chằm chằm vào Mục Thích Dương, thật giống như muốn dùng ánh mắt để giết chết anh, “Cậu thực sự rất tài giỏi đó!”
Tôi rùng mình, cuối cùng giọng nói của cha hệt như tiếng sấm vang lên bên tai: “Bé con! Theo cha lên đây!”
Tôi kinh hoàng muốn tìm cứu viện. Thế nhưng bác Lôi không dám giúp tôi, bởi vì Mục Thích Dương là cháu ngoại của bác. Bác Hà vừa nói một tiếng: “Tiên sinh…” Cha hung dữ trừng mắt với bác, bác cũng không dám nói gì thêm. Cha xoay người đi lên lầu, tôi đành phải đi theo thật chậm ở phía sau. Tôi lén lút nhìn Mục Thích Dương, anh nháy mắt với tôi, cổ vũ tôi.
Cha đi vào thư phòng, tôi đành phải chậm chạp đi theo vào. Cha hỏi: “Tự con nói đi, con đã chạy đi đâu?”
“Được rồi, hai cha con nói chuyện với nhau tại sao phải quá nóng nảy như vậy? Bác sĩ Trình nói huyết áp của anh cao, dặn anh ít nổi giận mà.” Giọng nói mềm mại vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại, là bà ấy! Bà ấy mặc một bộ sườn xám, chất vải hình hoa màu lam sẫm, trên cổ áo có cài một kim cài bằng đá quý màu lam nhạt. Dáng vẻ bà ấy nhàn nhã bước tới, khuôn mặt vẫn tươi cười, “ Tiểu thư cũng đã trở về.”
Tôi xoay đầu lại, sắc mặt của cha lại càng khó coi hơn, “Tại sao đi vào mà không gõ cửa? Không biết phép tắc!”
Bà ấy hơi hậm hực, liếc nhìn tôi, cười nói: “Bé con, ngoài đường chơi vui không? Tại sao chơi đến nỗi quên về nhà, cùng một người đàn ông qua đêm ở bên ngoài, khá khen…”
Lần này đúng là thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại mà; đổ thêm dầu vào lửa. Anh mắt cha hệt như dao chém qua đây, chợt trong lòng tôi phát lạnh. Cha hung hăng trừng mắt liếc tôi, lạnh lùng xoay mặt sang nói với bà ta: “Cô đi ra ngoài, con gái tôi không cần cô bận tâm tới.” Bà ấy bị bẽ mặt, nhất là tôi cũng có mặt ở đó, bà ấy thẹn quá hóa giận, cất giọng the thé chói tai, “Mộ Dung Thanh Dịch, tôi không chịu thua anh đâu! Anh cũng đừng có bày ra cái dáng vẻ kiêu căng để hù dọa tôi! Có thiện ý quan tâm đến con gái bảo bối của anh, anh lại không biết tốt xấu…”
Điều này làm cha phát hỏa, thế nhưng trái lại, cha mỉm cười, nụ cười này làm tôi sở gai ốc, tôi biết, đây là dấu hiệu cha đang tức giận đến cực điểm, chỉ cần cha phát tác, đây chắc chắn là một cơn thịnh nộ sấm vang chớp giật. Nếu không, khi cha tức giận, ngay cả tiếng Tô Châu cũng nói ra, “Không nắm rõ sự tình thì đừng biến người khác thành kẻ ngốc!”
“Tôi thế nào là không nắm rõ chứ?” Bà ấy rất cứng miệng, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào cha tôi, “Anh nói đi!”
Cha “hừ” một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Lá gan của bà ấy lớn thật, liếc nhìn tôi một cái, nói bằng một giọng điệu châm chọc: “Đó là, tôi đều thua kém người ta về mọi mặt, không xinh đẹp bằng người ta, lại không có nhiều thủ đoạn như người ta, không thu hút anh như người ta, nhưng rốt cục là tôi đã không giúp anh nuôi dạy một đứa con hoang…”
Bà ấy còn chưa nói dứt lời, cha đã giáng xuống một cái tát, đánh mạnh khiến cho nửa bên mặt của bà ấy đều sưng đỏ cả lên, bà ấy bị đánh đến ngớ ra, hồi lâu mới khóc lên. Cha tức giận đến nỗi cả người run rẩy, “Cô cút đi cho tôi! Cút đi thật xa! Nếu như sau này còn để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa, tôi sẽ lột da của cô, rồi sẽ lột luôn da của huấn luyện viên tennis đó của cô.”
Bà ấy sợ hãi đến nỗi toàn thân run lên, dĩ nhiên không nói một câu biện bạch nào. Tôi chưa từng thấy cha hung ác đến như vậy, tôi nghĩ thực sự cha nói được thì sẽ làm được, trong lòng tôi phát lạnh, vừa nãy bà ấy nói… mẹ của tôi… không đúng! Mẹ không phải hạng người như vậy! Nhất định còn có ẩn tình!
Bà ấy đi ra ngoài, tiếng đóng cửa đủ dọa tôi giật mình, tôi ngẩng đầu, cha như vậy thực sự rất đáng sợ. Đột nhiên cha thuận tay rút một cây thước ở trên bàn ra, “Ngày hôm nay tao sẽ đánh chết đứa con không hiểu chuyện này!” Tôi sợ đến ngốc, đợi tôi có phản ứng lại, trên người đã bị trúng mấy roi, sự đau đớn nóng rát bắt đầu lan ra, tôi nức nở đưa tay ra cản lại, cha tức giận hét to: “Không hiểu chuyện này! Mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Dám cả gan cùng người hầu đi ra ngoài chơi? Lời của tao nói đều là gió thoảng bên tai?”
Tôi khóc hu hu, lại bị trúng hai roi nữa. Tôi không dám giải thích câu nào, nhưng cha càng đánh càng tức giận, xuống tay càng lúc càng nặng, “Tao đánh chết mày! Khỏi phải bị mày làm cho tao mất mặt! Cùng một người đàn ông chạy ra ngoài một đêm! Tuổi còn nhỏ mà đã học được thói đê tiện của ai thế này?!”
Từng câu từng câu ông nói đều chui vào trong lỗ tai của tôi, trái tim của tôi đang rỉ máu, chiếc roi ấy quất vào người đau đến nóng rát, tôi đau đến ngất đi, rốt cục không kiềm chế được nữa mà hét lên một câu: “Ông đánh chết tôi luôn đi!”
Cha giận dữ, “Tao không dám đánh chết mày ư?! Không có mày không biết tao sẽ thanh tịnh biết bao nhiêu! Không có một đứa bại hoại đê tiện như mày, không biết tao sẽ vui mừng đến thế nào!” Giọng của ông gào lên cứ quanh quẩn trong phòng, tôi nghe được tiếng gõ cửa của thư ký Dư ở bên ngoài, gọi: “Tiên sinh! Tiên sinh!” Cha quát lên: “Các ngươi ai dám bước vào?!”
Thư ký Du thấy tình hình không ổn, vẫn xông vào, bác quá sợ hãi mà chạy tới kéo cha ra. Cha hệt như một con sư tử nổi giận, thoáng một cái đã gạt bác ấy sang một bên. Thư ký Du lại chạy ra ngoài, cha nắm tôi lại đánh vài cai thật mạng, thư ký Du, bác Hà, bác Lôi, ông Mục tất cả đều chạy vào, cha càng xuống tay nặng hơn. Các bác xông lên phái trước ôm lấy cha, gào lên: “Tiên sinh! Tiên sinh! Đừng đánh nữa!” Cha giãy dụa, gầm lên: “Ngày hôm nay tôi muốn đánh chết đưa nghiệp chướng này!”
Tôi khóc đến nghẹt thở, thống khổ, gào khóc lên: “Để ông ta đánh chết tôi đi! Dù sao thì tôi và mẹ tôi cũng cùng là hạng đê tiện bại hoại! Dù sao tôi cũng không phải là do ông ấy sinh ra!”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người mở to mắt nhìn tôi. Sắc mặt cha trắng bệch không còn chút máu, đôi môi cha run rẩy, đưa tay chỉ thẳng vào tôi, tay của cha hơi run lên, “Mày…”
Ông đột nhiên ngã ngửa ra sau! Trong phòng lập tức rối loạn, sắc mặt bác Lôi trắng bệch đến dọa người, cuống quít tháo nút ao ở cổ cha, thư ký Du giậm chân hét lên: “Người đâu mau đến đây!” Chủ nhiệm Sử nhấc điện thoại lên gọi: “Mau lên! Cho tôi gặp bác sĩ Trình!”
Toàn bộ người của Cần Vụ Phòng chạy vào, tôi cũng sợ đến lơ mơ, muốn đến nhìn cha, họ lại ngăn cản tôi, mang tôi ra khỏi thư phòng, đuổi tôi trở về phòng của mình. Tôi nghe được tiếng ô tô trong viện, tiếng nói, tiếng bước chân gấp rút loạn thành một đống. Bác sĩ chạy nhanh đến chỗ tôi, giúp tôi xử lý vết thương. Tôi hỏi hắn: “Cha đâu? Cha đâu?” Ông lắc đầu, nói: “Tôi không biết, bác sĩ Trình đã đến rồi.” Tôi khóc muốn gặp cha, giãy dụa muốn bước xuống giường, tay chân bác sĩ luống cuống, các y tá đè tôi lại. Tôi nghe được bác sĩ nói: “Tiêm thuốn an thần vào!” Tôi vừa la vừa khóc, bọn họ ấn kim tiêm vào tôi. Tất cả mọi thứ trước mắt đột nhiên mơ hồ, tôi nức nở, cuối cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối. Tôi bật đèn ngủ ở đầu giường lên, một y tá đang ngồi ngủ gật trên giường nhỏ. Trong phòng yên tĩnh như chết chóc, sự yên tĩnh thật đáng sợ. Đèn ngủ phát ra thứ ánh sáng màu lam nhạt yếu ớt, trái tim co rút lại. Tôi rút ống truyền dịch trên tay ra, ngồi dậy. Tôi không tìm được dép, đi chân đất xuống giường.
Tôi ra khỏi phòng, trên hành lang cũng im ắng. Chỉ có đèn tường phát ra ánh sáng cô tịch. Tôi đi qua hành lang, đến phòng ngủ chính, bên trong tối đen như mực. Tôi mở đèn, trong phòng rất ngăn nắp, trên giường cũng ngăn nắp, không có ai. Tôi quay đầu chạy về hướng thư phòng, cũng không có người. Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rịn ra trên trán tôi, tôi chạy xuống lầu, dười lầu cũng không thấy cha đâu. Chủ nhiệm Lương đi đến đầu hàng lang, “Tiểu thư.”
Tôi lấy chặt lấy bác, hỏi: “Cha cháu đâu? Cha cháu ở đâu rồi? Mọi người chuẩn bị đưa cha đi đâu?” Tôi lảo đảo, mắt nổ đom đóm. Tôi rất sợ! Sợ bác nói ra một đáp án khủng khiếp. Bác nói: “Tiên sinh đã đi qua Song Kiều rồi.”
A! Tôi thực sự sắp điên rồi, tôi hỏi: “Cha thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì cả. Bác sĩ Trình nói chẳng qua là cực kỳ tức giận, huyết áp quá cao. Chích một mũi thuốc sẽ không có chuyện gì…”
A! Trong lòng tôi chùn xuống. Thế nhưng… trời đất quay cuồng, tôi chóng mặt ngã xuống…
*
* *
Tôi ngoan ngõan ở nhà, từ sau ngày hôm đó, rất ít có cơ mặt gặp mặt cha. Tôi rất day dứt, dường như cha cũng không muốn nói với tôi quá nhiều lời. Trở về nhà cũng qua loa, sau đó đi ngay.Mặc dù trong lòng tôi rất buồn, thế nhưng cha không còn hỏi tôi ngày đó đã đi đâu nữa. Nhưng Mục Thích Dương bị điều đi nơi khác, tôi nghe bác Lôi nói anh bị điều đến căn cứ Bộ môn, còn bị giáng liên tục 6 cấp, sung quân, làm một Tham mưu trưởng nhỏ nhỏ. Tôi ủ rũ, nhiều ngày trời không lấy lại được tinh thần. Cô út đến thăm tôi, tôi nhờ cô cầu xin cha giúp Mục Thích Dương. Cô út không chịu đáp ứng, nói: “Cha của con vẫn còn giận, con còn dám nhổ lông trên đầu con hổ?” trong lòng tôi thực sự áy náy, anh hoàn toàn bị tôi làm liên lụy. Tôi rầu rĩ nói: “Bộ môn xa như vậy, lại gian khổ như vậy, anh ấy lại bị giáng cấp, nhất định là sống không sung sướng gì. Đều là do con không tốt.” Cô út kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cau mày nói: “Dù thế nào thì anh ấy cũng bị con hại chết. Một khi bị lửa giận của cha nướng cháy khét thì như cá trong chậu.”
Cô út nở nụ cười, nói: “Ở trước mặt cha con không nên nói như vậy, bảo đảm cha con rất tức giận, sợ rằng sẽ đem con cá trong chậu kia ra nướng lần nữa. Nếu như con muốn biện hộ giúp cho Mục Thích Dương, cô đánh cược rằng nó sẽ bị giáng đến Java(*) luôn.”
(*) Một đảo thuộc nước Indonesia.
Tôi nản lòng, “Cha lúc nào cũng giỏi đánh người vô tội.”
Cô út chỉ cười, “Bất luận người cha nào ở trên đời, khi thấy đứa con gái nhỏ của mình bị một tên tiểu tử thối lừa gạt đi một đêm không về, không muốn mau chóng giết đi thì mới gọi là lạ đó. Tiên sinh cũng coi như là cho nhà họ Mục thể diện, bộ trưởng Lôi cũng biết cư xử, không đợi tiên sinh nói già cả, liền giáng nó đến Bộ môn.”
Tôi nghĩ lại tình hình tối hôm đó, lúc cha trừng mắt với Mục Thích Dương, trong mắt thực sự từng có sát khí. Tôi nghĩ lại mà không khỏi rùng mình.
Cô út nói: “Cô vừa nghe nói, trong lòng bị dọa đến khiếp sợ. Con không biết, năm đó tiên sinh chính là…” Cô đột đột im bặt, Tôi kinh ngạc nhìn cô. Cô bị lỡ lời! Tôi biết cô bị nói lỡ lời! Năm đó cha thế nào? Năm đó đã xảy ra chuyện chuyện gì? Có liên quan tới mẹ tôi không?
Tôi kêu lên một tiếng “cô út”, sắc mặt cố cực kỳ khó coi, cô nói: “Bé con, cô không biết. Cái gì cô cũng không biết.”
Tôi nắm tay cô, cầu xin cô: “Cô út, cô hiểu con rõ nhất. Từ nhỏ con cũng thích cô nhất. Cô nói cho con biết đi, rốt cục là chuyện gì, con có quyền được biết mà. Là có liên quan đến mẹ con, phải không?”
Cô út lắc đầu nguầy nguậy, tôi đau khổ cầu xin cô: “Con cũng đã lớn như vậy rồi, mọi người không nên tiếp tục gạt con nữa. Cô không nói cho con biết, con sẽ nghĩ ngợi lung tung.”
Cô út lắc đầu, “Cô không thể nói được.”
Tôi nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô, nhìn liên tục làm cô phải sợ hãi lên.
Cô cật lực gọi tôi: “Bé con!”
Tôi yếu ớt nói: “Con biết. Con biết con không phải là con gái ruột của cha. Con là nỗi ô nhục của gia tộc, cũng là nỗi ô nhục của cha… cha hận con, ghét con, cha hận không thể giết con chết đi.”
Cô út kêu lên sợ hãi: “Tại sao con lại nghĩ như vậy? Bé ngốc! Tại sao con lại có thể suy đoán như vậy? Thực ra cha con yêu thương nhất chính là con, quan tâm nhất cũng chính là con… Chỉ là… Con không biết mà thôi.”
Tôi lắc đầu, “Con nhìn không ra. Con chỉ biết là cha không thích con.”
Cô út kéo tôi vào trong lòng, “À! Bé con, không phải cha con ghét con đâu. Cha con chỉ là không muốn nhìn thấy con, con biết không, con và mẹ con có rất nhiều điểm giống nhau… Ngay từ đầu, cha con đã luôn nói với cô rằng: “Đứa trẻ đó, đưa trẻ đó có đôi mắt thật nguy hiểm, anh không muốn nhìn thấy.” Cha con nhớ đến mẹ con sẽ khó chịu, con không biết cha con đã đau lòng biết bao nhiêu.”
Tôi bán tính bán nghi, nói: “Bởi vì con không phải là con gái của cha, cho nên cho không muốn đối mặt với nỗi nhục này.” Cô út nói: “Nói bậy!” Cô gắng sức ôm chặt tôi, “Con là viên minh chậu của gia đình Mộ Dung chúng ta, là bảo bối của cha con.” Tôi rầu rĩ nói: “Thế nhưng… Cha nói muốn đánh chết con.”
Cô út nhìn chằm chằm vào tôi, trên trán tôi có một vết bầm tím mờ nhạt, cô run rẩy hôn nhẹ lên vết thương của tôi, nói: “Bé ngoan, cha con rất tức giận, đúng không? Lúc người ta đang cực kỳ tức giân, bất cứ chuyện gì cũng làm được, không còn lý trí nữa. Hơn nữa, con biết không, lúc cô đến, con đã ngủ rồi, cha con vừa mới tỉnh lại, bác sĩ bảo cha con nghỉ ngơi, cha con không nghe, muốn đến thăm con, ai cũng không ngăn cản được. Cô dìu cha con đi, thấy con ngủ rất ngon ở chỗ đó, cha con mới chịu quay về… Tại con không biết lúc đó cha con sợ rất nhiều, cha con sợ con và…” Cô lại đột ngột im lặng, tôi nghĩ cô lại nói lỡ lời, tôi buồn bã nhìn cô, cô nhắm hai mắt lại, “À! Bé con! Con và mẹ con rất giống nhau!”
Trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, lời cô nói tôi không tin, nhưng lại mong là sự thật. Cha… quyền uy hiển hách như cha mà lại sợ ư? Tôi không tin! Từ trước đến nay cha luôn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cái gì cha cũng không sợ. Chỉ có người khác sợ cha, ngay cả Mục Thích Dương là người thông minh bản lĩnh như vậy cũng sợ cha. Cha có sợ gì đâu chứ?
Cô út cùng ăn cơm với tôi xong mới đi. Trời tối, một mình tôi ở đây nghĩ ngợi lung tung. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, đến lúc tôi mơ mơ màng màng tình lại, trời đã rất khuya rồi. Tôi đã không kéo kèm cửa lên, tôi nghe được tiếng xe, còn có vài chùm sáng chợt lóe lên trên tường. Là cha đã trở về!
Tôi nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa sổ. Quả nhiên cha đã trở về, tôi thấy cha bước từ trên xe xuống, tôi chạy ra khỏi phòng, đứng đợi ở đầu cầu thang. Khi cha đi lên lầu, tôi đã ngửi được mùi rượu trên người cha, tôi thấy khuôn mặt cha rất đỏ. Tôi nghĩ nhất định cha đã uống rượu với các bác. Cha thấy tôi, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Khuya như vậy còn chưa đi ngủ, đứng ở đây làm gì?”
Tôi liếm môi khô khốc, nói: “Con có thể nói chuyện với cha không?”
Cha cau mày, “Dép cũng không mang, xem coi giống cái gì?! Đi dép vào!”
Đây là người cha yêu thương tôi trong lời của cô sao? Lời của cô nói một câu tôi cũng không tin! Tính tình ngang ngạnh của tôi lại nổi lên, tôi nói: “Con chính là như vậy đó!”
Cha nói: “Nửa đêm mày đợi tao về để cãi nhau sao? Mày lại muốn bị ăn đòn?”
Tôi rùng mình một cái, nhớ tới dáng vẻ hung tợn ngày đó của cha, nhớ tới sự đau đớn khi bị chiếc roi đánh lên người, nhớ tới cha nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đánh chết mày!” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không sợ! Ông đánh chết tôi luôn đi.” Mỗi câu mỗi chữ cha nói về tôi: “Dù sao tôi cũng là một thứ đê tiện bại hoại!”
Cha tức giận đến phát run: “Được! Được lắm! Ngày đó mày không bức chết được tao, mày vẫn không cam tâm! Tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày?! Tại sao năm đó tao không bóp chết mày trong im lặng?!”
Tôi yếu ớt nói: “Con không phải do cha sinh ra.”