Chúng tôi lái xe suốt đêm trở về Ô Trì, khi trời sáng mới chạy đến nơi. Vừa lên đường chuyên dụng, tôi cảm thấy sợ hãi. Anh an ủi tôi: “Chúng ta đã thương lượng rồi mà, đúng không? Chỉ cần hai chúng ta trăm miệng một lời, họ sẽ không biết chúng ta đã từng làm gì.” Tôi gật đầu, cố gắng điều hòa hơi thở. Xe chuyển hướng rẽ vào, chúng tôi có thể thấy ngọn đèn chiếu sáng lên tường viện. Vừa qua khỏi trạm gác, lập tức có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ở nhà chính. Bây giờ trong nhà bật toàn bộ đèn như thế, chắc chắn là có đại sự xảy ra, tôi biết, đại sự đó chính là tôi không về nhà một đêm.
Tôi sắp khóc. Mục Thích Dương vỗ vỗ lưng tôi, thấp giọng nói: “Đừng sợ, chúng ta sẽ tử chiến đến cùng.” Tôi cố gắng thẳng người lên, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng xe cũng chạy tới trước cửa nhà rooid dừng lại, chủ nhiệm Lương đích thân mở cửa xe, vừa nhìn thấy tôi thì cất giọng thở dài, “Tiểu thư.”
Tôi gật đầu, cùng Mục Thích Dương bước xuống xe và đi vào phòng khách. Tôi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Cha chắp tay đứng ở trong phòng khách,trên mặt không có chút biểu hiện nào. Bác Lôi đứng ở phía sau cha, còn có chủ nhiệm Sử, thư ký Du, ông Mục, bác Hà… Họ đều nhìn hai chúng tôi chăm chú, nhất là cha, ánh mắt của cha quả thực giống như một con dao nhỏ, dường như muốn khoét lên trên người tôi mấy lỗ. Tôi thấy Mục Thích Dương cúi đầu và lên tiếng: “Tiên sinh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-giay-phut-ay-ta-khong-gap-nhau/9293/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.