Tôi nói là làm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi thay một bộ quần áo để ra ngoài, nói với chủ nhiệm Lương tôi muốn đến nhà của ông Mục chơi, ông không chút nào nghi ngờ, phái người và xe hộ tống tôi ra ngoài. Cháu trai của ông Mục- Mục Thích Dương- là bạn chơi chung với tôi từ bé, cũng là một người có rất nhiều biện pháp. Tôi đến gặp anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Em muốn đến Phủ Hà dạo chơi.”
Anh nói: “Được, anh cùng đi với em.” Tôi âm thầm chỉ trỏ mấy người theo hầu cách đó không xa, nhẹ giọng thì thầm: “Em không muốn dẫn theo cái đuôi.” Anh nở nụ cười. Chuyện như thế này hai người chúng tôi cũng đã trải qua vài lần, cắt đuôi người theo hầu để chuồn ra ngoài ăn đêm hay đi chơi đâu đó. Anh là cháu ngoại trai của bác Lôi, mà bác Lôi lại là người quản lý trực tiếp của phòng Cần Vụ. Hơn nữa cha lại rất thích Mục Thích Dương, cho nên phòng Vụ Phòng luôn tha thứ cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không vượt quá giới hạn, bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở, xem như không biết.
Anh nói: “Anh có cách.”
Anh thực sự có cách, anh nói với mấy người hầu là chúng tôi muốn lên phòng anh ở lầu hai chơi cờ, sau đó kéo tôi đi lên lầu, rồi phân phó người hầu làm thế nào ứng phó khi bị … gặng hỏi. Tiếp đó chúng tôi sử dụng cầu thang nhỏ dành cho người hầu để đi xuống dưới, rồi băng qua hoa viên chuồn vào trong ga-ra, anh tự khởi động chiếc xe jeep việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-giay-phut-ay-ta-khong-gap-nhau/9292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.