Tôi nói là làm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi thay một bộ quần áo để ra ngoài, nói với chủ nhiệm Lương tôi muốn đến nhà của ông Mục chơi, ông không chút nào nghi ngờ, phái người và xe hộ tống tôi ra ngoài. Cháu trai của ông Mục- Mục Thích Dương- là bạn chơi chung với tôi từ bé, cũng là một người có rất nhiều biện pháp. Tôi đến gặp anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Em muốn đến Phủ Hà dạo chơi.”
Anh nói: “Được, anh cùng đi với em.” Tôi âm thầm chỉ trỏ mấy người theo hầu cách đó không xa, nhẹ giọng thì thầm: “Em không muốn dẫn theo cái đuôi.” Anh nở nụ cười. Chuyện như thế này hai người chúng tôi cũng đã trải qua vài lần, cắt đuôi người theo hầu để chuồn ra ngoài ăn đêm hay đi chơi đâu đó. Anh là cháu ngoại trai của bác Lôi, mà bác Lôi lại là người quản lý trực tiếp của phòng Cần Vụ. Hơn nữa cha lại rất thích Mục Thích Dương, cho nên phòng Vụ Phòng luôn tha thứ cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không vượt quá giới hạn, bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở, xem như không biết.
Anh nói: “Anh có cách.”
Anh thực sự có cách, anh nói với mấy người hầu là chúng tôi muốn lên phòng anh ở lầu hai chơi cờ, sau đó kéo tôi đi lên lầu, rồi phân phó người hầu làm thế nào ứng phó khi bị … gặng hỏi. Tiếp đó chúng tôi sử dụng cầu thang nhỏ dành cho người hầu để đi xuống dưới, rồi băng qua hoa viên chuồn vào trong ga-ra, anh tự khởi động chiếc xe jeep việt dã, thần không biết quỷ không hay dẫn theo tôi chuồn ra khỏi cửa chính nhà họ Mục.
Bầu không khí tự do muôn năm! Tôi thật muốn lớn tiếng hét to lên. Chúng tôi thẳng tiến ra đường quốc lộ, một mạch thông suốt không gặp trở ngại gì. Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới đến Phủ Hà. Anh đang muốn lái xe tiến vào nội thành, tôi liền nói: “Em muốn đi Vạn Sơn.” Anh hỏi giật mình, hỏi: “Đi Vạn Sơn? Muộn rồi, anh sợ trong hôm nay sẽ không quay về kịp.”
Tôi nói: “Em muốn đi Vạn Sơn.”
Anh nói: “Không được. Nếu hôm nay không quay về thì anh sẽ bị ông mắng chết.”
Tôi nói: “Nếu như anh không dẫn em đi, thì cả đời này em sẽ không thèm để ý tới anh! Em nói được thì làm được!”
Anh thở dài, tôi biết anh sẽ đồng ý thôi. Quả nhiên, anh chăn nản nói: “Được rồi, xem như em lợi hại.”
Chúng tôi tiếp tục đi trên đường quốc lộ, cuối cùng cũng đến Vạn Sơn. Anh hỏi tôi: “Em muốn đến nơi nào ở Vạn Sơn?”
Tôi nói: “Căn cứ của Hạm Đội 2.”
Anh bị dọa đến hết hồn, xoay qua… nhìn tôi: “Em vào trong đó làm gì?”
“Anh đừng quan tâm!”
Anh nói: “Em không vào căn cứ được đâu. Đó là vùng quân sự cấm, người không phận sự miễn vào.”
Tôi từ trong túi xách lấy ra giấy thông hành đặc biệt giơ lên: “Có cái này thì ngay cả dinh thự Song Kiều em còn có thể đi vào, không lẽ mức độ an toàn của nó còn cao hơn so với phủ Song Kiều nữa sao.”
Anh mở to mắt nhìn tôi, xem tôi như một quái vật, cuối cùng anh nói: “Em thực sự là không có việc gì làm!” Sau đó anh quay ngược đầu xe lại, tôi gấp đến nỗi hét lên: “Anh làm gì vậy?”
Anh nói: “Đưa em về Ô Trì! Anh thấy nhất định là đầu óc em không sáng suốt, bản thân mình đang làm gì cũng không biết!”
Tôi nói rõ từng câu từng chữ: “Đầu óc em không có vấn đề, em cũng biết em đang làm gì. Nếu anh không muốn đi theo em, một mình anh trở về thì được rồi.”
Anh cười nhạt: “Một mình em chạy đến căn cứ quân sự để làm cái gì? Nếu anh không lập tức áp giải em về, đầu óc của anh mới là không sáng suốt đó!”
Tôi nói: “Nếu như bây giờ anh áp giải em về, cả đời này thực sự em sẽ không quan tâm đến anh nữa!”
Anh quan sát tôi, đánh giá có bao nhiêu tính kiên định trong lời nói của tôi. Tôi tiến gần lại nhìn anh, cuối cùng anh đầu hàng, nói thầm: “Ông nội chắc chắn sẽ lột da anh ra… còn có cậu nữa. Trời ạ!”
Tôi nói: “Em sẽ nói giúp cho anh.”
Anh liếc xéo tôi một cái: “Hừ” một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Anh đây cảm ơn trước nhé.”
Chúng tôi quay đầu xe lại lần nữa, do không biết đường, chúng tôi vừa đi vừa hỏi, mãi cho đến lúc trời sắp tối, mới đến được bên ngoài căn cứ. Hoàng hôn giữa cảng quân sự thực sự là vô cùng xinh đẹp. Cách hàng rào thép gai nhìn vào bên trong, khắp trời đều là cây hoa hồng màu tím hoàng hôn, màu sắc càng gần đường chân trời càng dày đặc, tại nơi biển trời giao thoa, ngưng tụ lại thành một màu đỏ sẫm, mặt đất mờ ảo bềnh bồng như phủ một lớp màu tím mỏng, nước biển một màu xanh tím, đường vòng cung của sóng biển đều đăn mà uy mỹ. Trong vịnh nơi có ánh trăng hình lưỡi liềm, tàu quân hạm lẳng lặng đậu trật tự, từng chiếc nối từng chiếc, tựa như một đám trẻ đang ngủ say.
Mục Thích Dương đàm phán với lính gác ở cổng chính. Anh luôn luôn có cách, tôi biết mà. Anh xuất ra giấy thông hành cho tôi và anh, rốt cuộc lính gác cũng cho đi qua. Anh lái xe tiến vào căn cứ, quay sang hỏi tôi: “Bây giờ em phải nói cho anh biết là em muốn làm cái gì đi chứ.”
Tôi nói: “Em xuống xe, anh quay về.”
Một cước của anh giẫm lên phanh xe, nếu không phải đang thắt dây an toàn, đầu tôi sẽ va vào mui xe phía trên. Tôi trừng mắt nhìn anh: “Anh lái xe kiểu gì vậy?” Anh nói: “Em đúng là điên rồi! Nếu anh ném em một mình ở chỗ này sau đó quay về, thì anh đây cũng điên rồi.”
Tôi bĩu môi.”Tiếp theo em muốn làm một chuyện mà không muốn để người khác biết.” Anh nói: “Nếu như em muốn ở lại đây một mình, anh xin thề, anh có kéo cũng lập tức kéo em quay về! Cho dù cả kiếp sau em cũng không thèm để ý đến anh, anh cũng phải mang em quay lại Ô Trì!”
Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy biểu hiện nóng nảy của anh lớn như vậy, tôi ngây người một cái, nói: “Được rồi. Em muốn đi tìm người. Anh muốn theo thì theo đi.” Anh hỏi: “Em muốn tìm ai?” Tôi khổ sở nói: “Khó là ở chỗ đó, em cũng không biết.”
Anh lại nhìn tôi hệt như nhìn một quái vật, anh chậm rãi nói: “Người ta nói con gái 18 sẽ thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp, em thì càng thay đổi càng quái gở!”
Tôi hung hăng trừng mắt liếc anh, nói: “Em không biết tên của người đó, thế nhưng em biết năm nay người đó 23 tuổi, là một Thượng úy sĩ quan, sinh ngày 7 tháng 7, trông rất…” Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt.”Trông rất đẹp trai!”
“Đẹp trai?” Anh suy nghĩ một lát: “Em đã từng gặp anh ta?”
“Không hề.” Tôi thẳng thắng: “Em chỉ thấy qua ảnh chụp của anh ấy ở chỗ của cha.”
Anh chìm vào trầm tư, một lát sau, anh đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra: “À! Anh biết rồi! Em vừa thấy tấm ảnh của anh ta thì đã yêu, cho nên chạy đến đây để gặp anh ta!” Anh tự cho mình đúng mà đưa ra kết luận: “Con nhóc ấu trĩ!” Tôi muốn anh phải trắng mắt ra. Tôi nói: “Đúng! Anh thực sự quá thông minh, ngay cả chuyện này cũng đoán ra được!” Tôi cố tình châm biếm anh: “Chỉ có điều lần này anh đã đoán sai bét. Chính là cha đã đưa tấm ảnh đó cho em xem, cha muốn giúp em tìm vị hôn phu!”
Anh cười ha ha: “Hôn phu? Hôn phu của em? Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Nha đầu, bịa chuyện thì ít nhiều gì cũng phải hợp lý mới có thể lừa người khác tin chứ.” Tôi đắc chí nói: “Tại sao không hợp lý? Cô cả của em mười chín tuổi đã xuất giá, cô út của em thì mười tám tuổi. Lúc bà nội gả cho ông nội của em còn trẻ hơn nữa, chỉ mới mười bảy tuổi. Phụ nữ gia đình chúng tôi đều kết hôn sớm. Năm nay em cũng đã mười bảy rồi, tại sao cha lại không thể tìm hôn phu cho em?”
Anh không còn lời nào để nói, qua hồi lâu mới hỏi: “Thượng úy đó… đẹp trai lắm à?”
Tôi ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, đẹp trai hơn tất cả những người con trai mà em đã từng gặp.” Anh phản đối nói: “ Tình nhân trong mắt đều là Tây Thi!” Tôi nói: “Cứ cho là anh nói đúng đi.” Tôi mở cửa bước xuống xe, anh cũng vôi vã cùng bước xuống. Gió biển ghê thật, thổi mái tóc của tôi rối tung. Tôi cắn môi, nói: “Nhưng làm thế nào để tìm một người không tên không họ đây?”
Anh liếc mắt nhìn tôi, nói: “Cầu xin anh đi, cầu xin anh thì anh sẽ nghĩ cách để tìm ra người trong lòng của em.”
Tôi thẳng thắn mà nói: “Được, em cầu xin anh đó.” Trái lại anh bất ngờ khi tôi giở trò như vậy, giật mình một chút, mới nói: “Cho anh chút thời gian để nghĩ cách.” Tôi cố tình khiêu khích: “Tự cho là đúng. Ha ha! Lần này không có cách nào đâu!” Anh bị chọc giân: “Ai nói anh không có cách chứ?!”
Anh đã nói có cách thì thực sự sẽ có, anh gọi vài cuộc điện thoại, sau đó nói với tôi: “Đi thôi! Hạm Đội II chỉ có một người sinh vào ngày bảy tháng bảy thôi, tên của anh ta là Trác Chính, ở tại Nhân Khu tòa nhà D phòng 207.”
Tôi vui mừng nhảy cẫng lên, nói: “Mục Thích Dương, anh thực sự là một người hết sức tốt bụng!” Anh nhún vai, nhìn quanh bốn phía: “Nhân Khu… Chắc là ở bên kia…”
Chúng tôi tìm được Nhân Khu, tìm được tòa nhà D, đi lên tầng hai. Chúng tôi đứng trước cửa phòng 207. Tim tôi đang đập mạnh, thở gấp, tôi nắm tay của Mục Thích Dương, có chút sợ hãi. Anh nhìn tôi cười: “Em sợ cái gì? Không phải anh ta trông rất đẹp trai sao?” Tôi trừng mắt với anh, nhưng tâm tình cũng bất giác thả lỏng. Tôi nói: “Anh gõ của giúp em được không?”
Anh vừa nhún nhún vai, vừa giơ tay lên gõ cửa. Không ai mở cửa. Anh lại tiếp tục gõ, cũng không ai trả lời.
Tôi cực kỳ thất vọng, cũng gõ vài cái lên cánh cửa. Nhưng cửa bên cạnh lại mở ra, một quân nhân còn trẻ nhô đầu ra: “Hai người tìm Trác Chính?”
Tôi hỏi: “Anh ấy không có ở nhà sao?”
Anh ta nói: “Anh ấy vừa mới đi khỏi.”
Tôi thất vọng hỏi: “Anh ấy đi đâu vậy?”
Anh ta quan sát chúng tôi một lúc, hỏi: “Hai người là…”
Mục Thích Dương đưa ra thẻ công tác sáng ngời của anh: “Tổng cục phủ Song Kiều.”
Người quân nhân nọ kinh ngạc hỏi: “Trác Chính gây ra chuyện gì sao?”
Mục Thích Dương nói: “Không có, chỉ là một ít việc công muốn tìm anh ta để nói chuyện.” Anh liếc mắt nhìn qua tôi, cố ý nói: “Nhưng là một tin tốt lành.”
Người quân nhân nọ không chút do dự nói: “Cậu ta vừa mới nhận được điện thoại, được yêu cầu tới gặp Tư Lệnh Trưởng.”
Chúng tôi nói cám ơn anh ta rồi đi xuống lầu. Đứng dưới lầu, Mục Thích Dương nhìn tôi, hỏi tôi: “Chúng ta đứng đây đợi, hay là đi tìm anh ta? Theo anh, tốt nhất chúng ta nên mau chóng quay về, nếu không thì tối nay không thể quay về Ô Trì được đâu.” Tôi không chút do dự nói: “Đương nhiên là phải đợi, em nhất định phải gặp anh ấy một lần.”
Anh nói: “Anh và em đã có giao tình mười bảy năm, thế nhưng anh càng ngày càng không hiểu em, một ngày nào đó em có thể sẽ biến thành một con tiểu quái vật!”
Tôi chẳng muốn nói rõ nguyên nhân, cũng chẳng muốn giải thích với anh. Chúng tôi ngồi trên xe đợi. Sắc trời dần dần tối lại, ráng chiều tại chân trời từ từ biến thành một tấm màn nhung tơ màu đen, từng ngôi từng ngôi sao hiện lên đôi mắt tinh nghịch của chúng. Trên xe, điện thoại của Mục Thích Dương vang lên, là điện thoại của Cần Vụ Phòng gọi tới, bọn họ hoảng hốt, “Mục tiên sinh, ngài có đang ở cùng với tiểu thư không?”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Đương nhiên tôi và cô ấy ở cùng một chỗ rồi.” Đám người hầu thở phào một hơi, nhưng bọ họ vẫn hết sức lo lắng hỏi: “Bây giờ hai người đang ở đâu?” Mục Thích Dương bật cười ha ha, nói: “Bây giờ các người mới phát hiện ra là đã đánh mất tiểu thư sao? Coi chừng chủ nhiệm Lương sẽ trừ tiền công của các người đó.” Đám người hầu lại thở dài, đã trốn đi mà còn đùa giỡn với bọn họ nữa, vì vậy nói: “Mục tiên sinh, đừng dọa chúng tôi nữa, tiểu thư nên trở về nhà.” Tôi lấy điện thoại, nói với bọn họ: “Đến tìm tôi đi, tìm được rồi thì tôi sẽ trở về nhà.” Không đợi bọn họ nói thêm gì nữa, liền ngắt điện thoại.
Mục Thích Dương nói: “Anh và bọn họ sẽ bị em hại chết.”
Tôi biết. Nếu như sau nửa đêm Cần Vụ Phòng vẫn không tìm được chúng tôi, thiên hạ tuyệt đối sẽ đại loạn. Trong lòng tôi thực ra cũng sợ vô cùng, nhưng vẫn tùy tiện dỗ dành anh: “Không sao đâu, cùng lắm thì bác Lôi mắng anh, cha mắng em một trận.” Anh nói: “Anh không lạc quan như thế, anh thấy… anh sẽ mất nửa cái mạng.”
Tôi tùy tiện nói: “Có em chôn theo anh mà. Hơn nữa hoa mẫu đơn mà chết, cũng thành quỷ phong lưu thôi.” Anh cười ha ha, đánh giá tôi, nói châm chọc: “Hoa mẫu đơn sắp chết thôi à… anh thấy em nhiều lắm chỉ có thể là cây cỏ đuôi chó mà thôi!” Tôi liếc nhìn anh, “Anh cũng chỉ xứng với cây cỏ đuôi chó sắp chết này thôi!” Chúng tôi cãi nhau, thực ra là đang an ủi nhau.
Trời dần tối, thế nhưng người tên Trác Chính kia vẫn bặt vô âm tín. Tôi có chút bối rối. Mục Thích Dương nhìn thấu được tâm tư của tôi, anh cũng muốn nhanh chóng thỏa mãn ý muốn của tôi để quay về Ô Trì, vì vậy hỏi: “Có muốn đi tìm anh ta hay không?” Tôi hỏi: “Tìm thế nào?” Mục Thích Dương nói: “Chúng ta trực tiếp đến gặp Tư lệnh Phạm, nói không chừng Trác Chính đang ở chỗ ông ấy, cho dù không có, nhờ ông ta ra mặt nhất định có thể tìm được ngay lập tức.”
Tôi kêu lên, “Không được! Nói không chừng Tư lệnh Phạm kia đã gặp qua em, hơn nữa, ông ấy nhất định nhận ra anh. Nếu như ông ấy biết em lén lút chạy đến đây, nhất định sẽ áp giải chúng ta trở về.” Mục Thích Dương nói: “Ông ấy có nhận ra anh cũng không quan trọng lắm, về phần em, nhất định ông ấy chỉ đối mặt với em một hai lần, chúng ta đi tìm ông ấy, chắc chắn ông ấy không thể nhận ra em đâu. Nhân lúc người của Cần Vụ Phòng còn chưa cho người khác biết, chúng ta tốc chiến tốc thắng.”
Chờ đợi lâu như vậy cũng không phải là cách, tôi đồng ý. Chúng tôi vừa bước lên bậc thềm, thì gặp một vị quân nhân trẻ tuổi đi lướt qua chúng tôi, Mục Thích Dương liếc nhìn thấy quân hàm trên vai anh ta, buột miệng gọi một tiếng: “Trác Chính.” Quả nhiên người đó quay đầu lại, nhìn hai người chúng tôi ngờ vực. Trái tim tôi đập vừa nhanh vừa mạnh. Đôi mắt thật quen thuộc! Là đôi mắt của cha! Tuy rằng ánh mắt không giống, tuổi tác không giống, thế nhưng chúng đúng là rất giống nhau. Mục Thích Dương cũng ngây người một lúc, chỉ có điều phản ứng cực nhanh mà hỏi: “Xin hỏi anh có phải là Trác Chính?” Người đó nhíu nhíu mày. Trời ơi! Ngay cả biểu hiện mờ ám nghi ngờ này cũng giống cha như đúc. Tôi hít một ngụm khí lạnh, nghe anh ta nói: “Là tôi.” Mục Thích Dương lấy ra thẻ công tác của anh, “Chúng tôi muốn nói chuyện với anh.”
Anh ta liếc nhìn thẻ công tác một cái, nói: “Có việc công gì sao?” Nhưng dường như Mục Thích Dương bắt đầu hoài nghi, nói: “Trác tiên sinh, tôi thấy anh rất quen mặt, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Trác Chính cười rộ lên, “Rất nhiều cũng cũng nói tôi quen mặt, tôi nghĩ là tôi có một khuôn mặt dài khá phổ biến.”
Khuôn mặt phổ biến ư? Không phải! Ảnh chụp của cha có ở khắp nơi, mọi người đương nhiên cảm thấy anh quen mắt. Mục Thích Dương lắc đầu, “Không đúng! Tôi nhất định đã từng gặp anh.” Tôi muốn ngăn cảm anh tiếp tục suy nghĩ, thế nhưng tôi tìm không ra từ nào để ngắt lời anh. Trong đầu tôi lộn xộn, có xu hướng bãi công. Trác Chính cũng đánh giá tôi, vẻ mặt của anh ta cũng có chút kinh ngạc nghi ngờ, anh ta hỏi tôi: “Tiểu thư, họ gì?”
Tôi trả lời qua quýt: “Tôi họ Mục.” Mục Thích Dương mỉm cười, tôi trừng mắt với anh, để anh chiếm được chút lợi nhỏ rồi. Đây cũng không phải là cách. Trác Chính khẽ ho khan một tiếng, hỏi: “Hai vị có việc công gì?” Mục Thích Dương nhìn tôi. Tôi cứng họng, chẳng nói được gì.
Cuối cùng tôi hỏi: “Trác tiên sinh, anh… Cha mẹ anh làm nghề gì?” Cả Mục Thích Dương và Trác Chính đều nhìn tôi kinh ngạc, tôi biết tôi giống như đang điều tra hộ tích vậy. Thế nhưng… tôi nên diễn đạt làm sao? Tuy rằng Trác Chính thấy khó hiểu, nhưng vẫn trả lời tôi: “Tôi là một cô nhi, mẹ nuôi của tôi là giáo viên tiểu học.”
Cô nhi? Tôi lại chuẩn bị hồ đồ rồi, “Anh vốn mang họ Trác sao?” Anh ta nói: “Đó là họ của mẹ nuôi tôi.” Tôi nhìn khuôn mặt giống hệt cha của anh ta, đột nhiên thấy sợ hãi. Tôi nói: “Cám ơn anh.” Lại nói với Mục Thích Dương: “Chúng ta đi thôi.”
Sự thay đổi của tôi khiến Mục Thích Dương không giải thích được, tôi nghĩ chắc chắc trong lòng anh đang thầm mắng tôi là tiểu quái vật. Trác Chính cũng không giải thích được, có thể chưa từng gặp qua một việc công nào như vậy cả. Anh ta hỏi Mục Thích Dương: “Anh còn có chuyện gì sao?” Mục Thích Dương còn đang chăm chú suy nghĩ gì đó, nghe anh ta hỏi, buột miệng đáp: “Vâng.” Rút lui từng bước, lúc này mới phản ứng lại. Sắc mặt của anh thoáng cái như thấy quỷ, có thể anh tự mình dọa mình, anh mê mẩn nhìn Trác Chính, Trác Chính bối rối nhìn lại anh. Tôi nhanh chóng kéo anh, “Chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo anh rời đi một cách nhanh chóng, mãi cho đến khi lên xe, anh còn đang không hiểu chút nào, “Thật kỳ lạ! Anh bị làm sao vậy? Kỳ lạ quá! Ở đây cũng không phải là văn phòng, anh ta cũng không phải là tiên sinh…” Đột nhiên anh nhảy dựng lên, “Trời!” Anh trố mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.
Sắc mặt của anh tái mét! Cuối cùng anh cũng nghĩ ra vì sao Trác Chính Lại quen mặt vậy! Tôi nghĩ rằng anh đã nghĩ ra được! Quả nhiên, anh lẩm bẩm một mình: “Thảo nào… Thảo nào anh vừa nhìn thấy anh ta thì tim đập dồn dập, anh ta chau mày thì anh chột dạ, anh ta càng hỏi thì anh càng…” Anh không dám tin mà nhìn tôi: “Anh vậy mà…” Nói thật, vừa thấy cách Trác Chính nhíu mày, tim tôi cũng đập liên tục. Anh ta nghiêm mặt lại, rất giống cha.
Anh hỏi tôi: “Đây là người mà em nói trông rất… đẹp trai?”
Tôi gật đầu. Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Vượt quá cả sự cường điệu của em!” Lập tức, anh liền nghĩ tới: “Em đến tìm anh ta để làm gì?” Thực sự anh quá thông minh, thoáng cái đã đoán trúng, sắc mặt anh đã có chuyển biến lớn: “Anh ta… Anh ta…”
Tôi biết anh đã mười bảy năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cứng họng. Mấy đời gia đình của chúng tôi thân nhau luôn nổi tiếng là có phong cách, có kiến thức, được mệnh danh là đứng đầu “Tứ công tử Ô Trì” gì đó, gia đình bọn họ cũng nổi tiếng là có khí chất, tự cao vì nhà làm quan, xem trọng “Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không biến sắc”, nhưng lúc này đây anh lại biến thành ngốc nhu vậy.
Anh hít một ngụm khí lạnh, nói: “Nhóc, lần này em thực sự đã hại chết anh rồi.” Liên lụy tới chuyện riêng của gia đình tôi là vô cùng không khôn ngoan, nhất là một chuyện riêng như thế này. Hiển nhiên anh nghĩ đến cha tôi, thở dài thật dài.
Tôi biện bạch nói: “Em muốn một mình đến tìm anh ta, là anh muốn đi theo em.”
Anh không nói lời nào, tôi nghĩ là do anh tức giận. Tôi có chút sợ hãi, nói: “Xin lỗi.” Anh lắc đầu, khi đã bình tĩnh thì như chẳng lo lắng gì nữa. Anh sờ tóc tôi, nói: “Quên đi, dù sao cũng đã đến rồi. Chúng ta phải bàn bạc một chút, để che giấu.”