Mưa táp vào ô cửa sổ, phát ra những tiếng động nhỏ. Rồi để lại một vệt nước dài. Vệt nước này chưa tan hết, lại có một vệt nước khác chồng lên. Cơ hồ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, từng vệt nước trên ô cửa kính không ngừng rơi xuống, lại rơi xuống…
Bàn trang điểm của mẹ đặt ngay cạnh cửa sổ. Cô nghe nói là bà rất thích mưa. Dung mạo của bà cô không nhớ rõ, cô cũng chưa nhìn thấy ảnh chụp của bà. Nhưng có rất nhiều bậc tiền bối đã nói rằng diện mạo củacô rất giống bà, cũng chính vì việc đó mà cô thường hay soi gương. Côrất đẹp, nhưng, chỉ dừng lại ở xinh đẹp, mà vẻ xinh đẹp này của cô cũng là vì cô có một người mẹ xinh đẹp. Mọi người đều nói mẹ cô không chỉ xinh đẹp mà còn mỹ lệ, quyến rũ. Bác Lôi khi nhắc tới mẹ của cô đều nói: “Nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc. Có hiểu không?”
Cô không hiểu sự khoa trương đó, bởi vì phần lớn những người chơi thân với gia đình cô đều nói rằng: “Phu nhân của tam công tử? Mỹ nhân, đích thực là một mỹ nhân…”
Tam công tử, chính là danh xưng của cha cô khi còn trẻ. Ông nổi tiếng là “kỹ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu”(**). Ông đi tới đâu là người ta kinh sợ tới đó. Cô đã nghe qua rất nhiều truyền kỳ về ông, chỉ có điều là chưa từng nghe ai nói quá nhiều về chuyện của ông và mẹ cô, ngay cả bản thân ông cũng không đề cập tới. Cô không nghĩ là ông đã lạnh nhạt, phản bội một mỹ nhân như mẹ cô, một người uy vũ như cha cô, tại sao lại không có một truyền kỳ? Cô không tin! Mọi người đều nói cô giống mẹ, nhưng tính cách thì lại quá giống cha. Cô thừa nhận, tính tình của cô quá mạnh mẽ, lại hay tức giận, cực kỳ giống cái tính nôn nóng của cha. Mỗi lần cô nhắc đến mẹ, cha đều giận dữ xoay người bỏ đi, điều này càng khiến cô chắc chắn rằng trong câu chuyện này có uẩn tình, cô hy vọng một ngày có thể giải được câu đố đó, cô sẽ tìm kiếm, nhất định sẽ tìm hiểu. Cô không tin không có đôi câu vài lời liên quan tới những chuyện xưa.
Hoàng hôn có dấu hiệu của một cơn mưa dai dẳng, cô ở trong thư phòng tìm tài liệu. Ngồi trên bậc thang lật giờ từng trang sách cổ, trong lúc vô ý mở quyển sách ra, liền có một tờ giấy mỏng rơi xuống, tựa như một con bướm đay bay lượn, đậu xuống dưới đất. Cô lúc đầu còn tướng là thẻ kẹp sách, đến khi nhặt lên mới phát hiện ra là một tờ giấy thời xưa, mặt trên có ghi hàng chữ:
“Mục Lan. Tha lỗi cho tôi không thể tới gặp cô. Lần trước, sau khi chúng ta gặp nhau, Anh ấy đã rất giận dữ, lúc ấy thực sự rất đáng sợ. Anh ấy không tin tôi, anh ấy nói sẽ không bao giờ…tin tưởng tôi nữa, tôi rất thất vọng.”
Nét chữ nắn nót, nhu nhược này tôi chưa từng thấy qua. Tôi đứng ngẩn người tại chỗ, một lúc lâu sau mới lật quyển sách kia ra xem, đó là một quyển Tống Từ, ở trang thứ chín có kẹp một bức thư không tên. “Trang thứ tám, hồi văn ai biết làm? Dệt thành nỗi thê lương, cố gắng đọc cho hết, im lặng không nói gì, không đành lòng lại thêm suy nghĩ.” Bên cạnh lời kết của bài từ, là một hàng chữ nhỏ yếu đuối: “Không kìm được lại suy nghĩ. Khi dung mạo tiểu thư phai tàn, hãy quay đầu nhìn lại xem đã có được những gì?”Cô do dự, chữ viết này không phải của bà nội cô, lại càng không phải của hai bà dì, vậy thì là của ai viết? Ai lại được vào trong thư phòng này viết thư? Chẳng lẽ là mẹ cô?
Cô giống cha ở điểm đã nói là làm, nên ngay lập tức bắt tay vào điều tra về Mục Lan. Cô vội vàng gọi điện cho bác Lôi, ông vừa nghe thấy giọng cô liền cười nói: “Đại tiểu thư, lần này là chuyện gì đây? Không phải lại giống như lần trước, lại giúp cháu đi tìm người bạn học đã mất liên lạc đó chứ?”
Cô cười nói: “Bác Lôi, lần này đúng là lại nhờ bác giúp cháu tìm một người.”
Bác Lôi khẽ thở dài: “Là ai có gan lớn dám tránh mặt cháu? Để lão phu đi tìm hắn rồi mang về cho đại tiểu thư hỏi tội!”
Cô bị bác Lôi đùa liền nở một nụ cười: “Bác Lôi, chỉ có điều lần này hơi khó khăn một chút. Cháu chỉ biết người đó tên Mục Lan, cháu cũng không rõ là họ Mục tên Lan hay chỉ gọi là Mục Lan, không biết người đó bao nhiêu tuổi, càng không biết dung mạo cô ấy ra sao, còn sống hay chết cũng không biết. Bác Lôi, bác nhất định phải nghĩ ra cách tìm ra người đó.”
Bác Lôi không lên tiếng, yên lặng một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi cô: “Tại sao cháu lại muốn tìm người đó? Cha cháu có biết không?”
Cô liền nhận ra trong lời nói của ông có chút cảnh giác, chẳng lẽ bên trong có gì ngăn cản, và sự cản trở đó là cha cô? Cô hỏi: “Người đó có quan hệ gì với cha cháu?”
Bác Lôi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Con gái à, Mục Lan đã chết lâu rồi, trên chiếc xe ấy…Mục Lan cũng có mặt.”
Cô thần người ra, kinh ngạc hỏi: “Cô ấy đã ở trên chiếc xe đó….cùng mẹ của cháu…”
Bác Lôi đáp: “Đúng vậy, cô ấy là bạn thân của mẹ cháu, nên ngày trước có giúp mẹ cháu.”
Manh mối duy nhất đã bị chặn đứt, cô không hiểu tại sao lại tắt điện thoại, chỉ kinh ngạc ngồi ngẩn người tại đó. Mục Lan đã chết? Đã gặp tai nạn cùng với mẹ? Cô là người bạn tốt nhất, nên đã tới giúp mẹ cô vào đúng dịp…
Cô thất thần ngồi đó rất lâu, vì ngay cả lúc cha trở về lúc nào, trời tối lúc nào cô cũng không biết. Tới khi A Châu bảo cô vào ăn cơm, cô mới như người vừa tỉnh mộng, vội vàng xuống phòng ăn dưới lầu.
Có vài vị khách tới, trong đó có cả bác Lôi, bọn họ ngồi thảo luận cùng cha trong phòng khách, cảnh tượng thật sôi nổi. Hôm nay cha đi duyệt binh, cho nên mặc một thân quân phục. Khi vận quân phục, nhìn cha trông rất uy vũ, so với khi mặc âu phục thì vẻ uy vũ ấy lại càng tỏa sáng hơn, cho dù ông đã già, tóc mai đã điểm bạc, nhưng khí thế trong ông vẫn rất mãnh liệt.
Vẫn với ánh mắt lạnh lùng quen thuộc ấy, cha cô nói thẳng vào vấn đề chính: “Vừa rồi bác Lôi có nói, con tìm bác ấy để hỏi về Mục Lan.” Cũng đã dự liệu được việc mình nhanh chóng bị bán đứng, cô liếc mắt nhìn bác Lôi một cái thấy ông đang cười cười. Cô cố nghĩ ra một cái cớ, nhưng lại không thể tìm được, cuối cùng đành thản nhiên nhìn cha, nói: “Con nghe người ta nói cô ấy là bạn tốt của mẹ, nên mới đi hỏi thăm một chút, ai ngờ bác Lôi lại nói cô ấy đã chết.”
Cha dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, khoảng mười giây qua đi, cô ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cuối cùng, ông nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi, không được cứ có chút chuyện nhàm chán của con là lại tới tìm các bác gây khó dễ, bọn họ đều có chuyện quan trọng phải làm, có hiểu không hả?”
Cô “Vâng” một tiếng, bác Lôi liền chạy nhanh tới, giải vây cho cô: “Tiên sinh, mau tới Thanh Hồ ở cạnh phòng cháu xem, phải sửa chữa không ít đâu. Chỉ sợ là phải nhanh chóng thi công, không đợi đến mùa mưa là lại phiền hà.”
Cha cô nói: “Được, giao cho tiểu Hứa làm đi. Chúng ta ăn cơm trước đã.” Ông xoay người đi tới nhà ăn, lúc này cô mới làm một cái mặt quỷ với bác Lôi. Ông liền mỉm cười: “Mèo vừa đi, chuột đã muốn tạo phản?” Cô nhướn nhướn lông mày, đồng thời mấy người bác bên cạnh đều im lặng nở nụ cười. Cô đi theo bác Lôi tới nhà ăn, đồ ăn đã được nhà bếp đưa lên.
Lúc ăn cơm, cha cô và các bác ngồi bên cạnh chỉ nói chuyện của bọn họ, cô buồn chán ăn cơm của cô. Sắc mặt của cha hình như không tốt lắm, nhưng cô đã quen rồi, ông lúc nào cũng luôn mang vẻ mặt đó, rất ít khi thấy ông cười, rất giống với nội năm xưa. Ông nội thì mỗi lần có tâm sự lại gọi điện thoại, giận giữ, quát mắng người….
Nhưng ông nội lại rất quý cô. Ngay từ khi còn bé cô đã được gửi cho bà nội nuôi nấng, lớn lên ở biệt thự Song Kiều. Mỗi khi ông nội đập bàn mắng người, các chú các bác đều mang bế cô vào trong thư phòng, ông nội thấy cô liền dẫn cô tản bộ trong vườn hoa, cùng ông ngắm hoa lan.
Cho tới khi cô lớn hơn một chút, tính tình ông nội càng không tốt, nhưng mỗi lần thấy cô, ông vẫn rất vui vẻ, dẹp mọi chuyện qua một bên, gọi người đi lấy sô cô la cho cô ăn, bảo cô đọc thơ cho ông nghe. Có đôi khi, ông cũng đưa cô ra ngoài chơi. Ngắm phong cảnh sông nước của Thanh Hồ, cảnh biển bên biệt thựPhong Cảng, Thụy Tệ, đều là ông đưa cô tới đó. Cách yêu thương của ông và bà nội không giống nhau. Bà nội của cô luôn muốn dạy dỗ cô về lễ nghi, mời thầy đến dạy cô học đàn, học chữ. Còn cách ông thương cô là theo kiểu cưng chiều, cô muốn cái gì, ông liền đáp ứng cái đó. Có một lần ông ngủ trưa, cô lén bước vào phòng, đứng lến ghế lấy chiếc bút lông trên bàn, rồi vẻ lên trán ông một chữ “Vương”. Sau khi tỉnh dậy, ông liền nổi trận lôi đình, còn gọi người hầu phụ trách phòng đó tới quát mắng một lúc, sau đó bảo người đưa cô tới thư phòng. Cô đã nghĩ ông sẽ đánh cô, nên cô đã lớn tiếng khóc, nào ngờ ông ngay cả trách mắng cũng không, ngược lại còn gọi người mang sô cô la tới cho cô. Lúc ấy cô đang thay răng, bà nỗi không có cô ăn ngọt, nên cô nín khóc ngay lập tức, bởi vì cô biết, chỉ cần ông nội cho, thì ai cũng không dám ngăn cản, thậm chí là bà nội. Cô nói: “Ông nội thật giỏi, ai cũng phải sợ ông, muốn làm cái gì là làm được cái đó.”
Ông nội cười thật to, ôm lấy tôi và hôn, gọi tôi là “Con bé ngốc.”
Thế nhưng năm tôi sáu tuổi, ông nội lâm bệnh nặng. Bệnh của ông rất nặng, mọi người phải đưa ông đến bệnh viện, cả nhà loạn lên giống như sắp đến ngày tận thế. Bà nội và các bác đều khóc, mỗi ngày tôi được bảo mẫu đưa vào phòng bệnh thăm ông nội. Chính ngay tại phòng bệnh của ông nội, lần đầu tiên sau khi hiểu chuyện, tôi đã gặp được cha.
Cha vừa gấp rút trở về từ nước ngoài, bà nội bảo tôi gọi ông ấy là cha. Tôi không lên tiếng hệt như một cái hồ lô buồn bã, cha quan sát tôi, cau mày, nói: “Lâu như vậy chỉ cao thế này thôi sao?”
Bà nội nói: “Mới sáu tuổi, đương nhiên chỉ cao như vậy thôi.”
Cha không thích tôi, vừa gặp một lần thì tôi đã biết. Sau khi ông nội qua đời, tôi bị đưa về bên cạnh cha. Cha cũng không đi nước ngoài nữa, thế nhưng tôi rất ít khi gặp được cha, cha nhiều việc bề bộn, ngày nào cũng không về nhà, nếu có về thì tôi cũng không gặp được…
Một năm sau, cha tôi kết hôn. Theo bản năng, tôi rất bất mãn với chuyện này. Tôi chơi xấu không đến tham gia hôn lễ của cha. Cha vô cùng tức giận, lần đầu tiên đánh tôi, bắt tôi quỳ gối và đánh vào mông tôi. Sau lần chịu đòn này, tôi lại càng thêm hận người phụ nữ kia sâu hơn.
Tôi nghĩ ngay từ đầu bà ta đã muốn lấy lòng tôi, mua cho tôi thật nhiều đồ chơi và quần áo mới. Tôi ném hết chúng ra ngoài cửa sổ, còn lén lút chạy vào trong phòng của bà ta, lấy kéo cắt nát hết tất cả sườn xám đẹp đẽ của bà ta. Bà ta tức giận nói với cha, kết quả là tôi lại bị đánh một trận.
Tôi còn nhớ rõ ràng tình huống lúc đó, tôi đứng ở giữa căn phòng, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng giữ lưng thật thẳng, nắm chặt tay lại, mở mồm chửi bới bà ta rành mạch: “Bà là đồ phù thủy! Bà là mụ hoàng hậu xấu xa! Mẹ của tôi ở trên trời sẽ nhìn bà! Bà sẽ bị sét đánh chết!”
Bà ta bị chọc tức, sắc mặt của cha cũng thay đổi, từ đó về sau, cha cũng hiếm khi quản việc tranh chấp giữa tôi và bà ấy. Mãi tới sau này khi hai người bọn họ trở mặt cãi nhau, cha mới chống đối lại bà ta, ngược lại lúc nào cũng bênh vực tôi.
Thế nhưng rốt cục cha tôi vẫn không thích tôi, mỗi lần nói chuyện với tôi chưa được ba câu thì phát cáu. Giống như tối nay cũng vậy, tâm tình của cha không được tốt lắm, tôi thì giả bộ câm điếc không nói chen vào. Sau khi ăn cơm xong, cha và các bác ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, bác Uông đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Tiên sinh, hôm nay xảy ra một chuyện rất thú vị.”
Cha hỏi: “Chuyện gì thú vị?”
Bác nói: “Hôm nay Hạm đội 2 có đưa lên một bản danh sách tấn hàm (danh sách thăng cấp bậc),bọn họ xem sơ qua, thấy tấm ảnh của một người, lại càng hoảng sợ. Đúng lúc tôi đi ngang qua, bọn họ kéo tôi đến xem, tôi nhìn thấy cũng giật nẩy mình, còn tưởng rằng họ đang đùa giỡn, kẹp lẫn ảnh của ngài lúc còn trẻ vào đó. Tôi theo ngài từ lâu nên chắc chắn, người trong ảnh quả thực nhìn rất giống ngài lúc trẻ.”
Bác Lý cười nói: “Lại giống đến như thế à? Tôi thật không thể tin.”
Bác Uông nói: “Hầu như ai cũng nói là giống, chỉ có một mình Kế Lai nói là không giống, cậu ta cầm bức ảnh nhìn hồi lâu mới nói: “Có điểm nào giống tiên sinh đâu? Nhưng trái lại tôi thấy có vẻ giống Mộ Dung Phong tiên sinh nhiều hơn.” Tất cả mọi người đồng loạt nở nụ cười.”
Cha cũng cười, “Chỉ có Kế Lai là thích tranh cãi. Anh nói giống tôi, cậu ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, làm gì có lúc nào cậu ta không chống đối lại anh. Có thể thực sự rất giống, đó là lý do vì sao mà cậu ta không có cách nào để phủ nhận, đành phải nói là không giống tôi, mà giống cha tôi, mà tôi có thể không giống cha mình sao?”
Các bác đều cười. Bác Trần nói: “Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, lần trước chúng tôi cũng tra tư liệu, tìm ra tấm ảnh của một người, ai nhìn thấy cũng nói là giống tôi. Lão Hà nói: “Ôi! Lão Trần, nhanh chóng nghiên cứu lại các khoản nợ phong lưu thời trẻ đi, hãy suy nghĩ cho kỹ xem có phải là ông quen biết mẹ của người ta hay không, nói không chừng ông còn một đứa con trai đó.” Sau đó còn bị cười nhạo ba bốn ngày tôi mới được bọn họ buông tha.”
Tâm tình của cha dần dần tốt lên, cha làm ra vẻ trầm ngâm, “A? Bây giờ chẳng phải tôi đây cũng nên nhớ lại một chút sao, có phải là cũng quen biết với mẹ của người ta hay không?”
Các bác cười rộ lên, tôi cũng cúi đầu cười trộm. Bác Uông thuận miệng nói: “Nếu như tiên sinh thực sự biết mẹ của người đó, phải tiết lộ với tôi một tiếng nhé. Đầu tiên tôi muốn vỗ vào mông của thái tử gia. Hiện tại, cậu ta từ Trung úy được thăng lên Thượng úy, tôi cũng muốn nói với họ: “Còn thăng lên Thượng úy làm gì chứ? Đem danh sách lại đây, tôi điền tên cậu ta lên cấp Thượng tướng luôn!”
Cha cười to, nói: “Làm càn!”
Bác Uông xoay người ôm công văn đưa cho cha: “Hồ sơ của người đó tôi đều mang đến đây, để ngài nhìn một cái.”
Bác cầm ra một phần hồ sơ, hai tay đưa cho cha: “Ngài xem thử, có đúng là rất giống hay không?”
Đôi mắt của cha bị viễn thị, phải cầm ra xa mới có thể thấy rõ, tôi thừa cơ nhìn trộm một chút, đừng nói cha, ngay cả tôi cũng ngẩn ra. Trong nhà có không ít ảnh chụp của cha lúc còn trẻ, nếu như để lẫn lộn trong đó, tôi dám cá ngay cả cô út liếc mắt cũng không phân biệt được. Người đó có đôi lông mày rậm giống cha như đúc, đôi mắt sâu thẫm long lanh có thần, cái mũi thẳng tắp ấy, địch thực là dấu hiệu của người nhà Mộ Dung, thậm chí tôi là người hoàn toàn được di truyền ngoại hình của mẹ, nhưng cái mũi lại cao giống cha.
Nếu như nhìn một cách tỉ mỉ, điểm khác biệt chỉ là môi của người đó và cha không giống nhau lắm, môi của cha rất mỏng. Nhìn thoáng qua thì người trong ảnh có vẻ rất thật thà. Khuôn mặt của cha chữ điền, người đó cũng vậy, nhưng cằm nhọn hơn cha một chút, chỉ có điều, anh ta thực sự là một thanh niên tuấn tú!
Thực sự cha cũng lấy làm kinh ngạc, mãi sau mới nói: “Đúng là rất giống! Quả thực rất giống!” Cha cẩn thận quan sát, một lát sau mới nói. “Tuổi tác của cậu ta cũng chạc tuổi tôi lúc đó, cũng trong quân đội, chỉ có điều là quân trang lúc đó là kiểu cũ, nếu như cậu ta mặc quân trang kiểu cũ vào, vậy mới là cực kỳ giống!”
Bác Lôi cười nói: “Khi ngài ở trong quân đội thì có quân hàm cao hơn cậu ta, tôi nhớ lần cuối cùng Tấn hàm là Chuẩn tướng*(nhỏ hơn Thiếu tướng nhưng cao hơn cấp Tá).”
Cha hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
Bác Uông trả lời: “23 tuổi. Năm ngoái vừa trở về từ NavalWarCollege, Mỹ.”
Cha nói: “Thanh niên bây giờ vượt trội thật, thời trẻ chúng ta đâu có thăng chức nhanh như vậy. Tôi cũng xem như là đi sai hướng, trong mười năm chỉ thăng sáu cấp, người khác không biết thì ít nhiều cũng có lời bàn tán.” Vừa nói vừa tiện tay lật qua một tờ hồ sơ, chăm chú nhìn vào hàng chữ nhỏ trên đầu trang: “À, sinh ngày bảy tháng bảy…”
Cha đóng hồ sơ lại trả cho bác Uông. Bác Uông vẫn còn nói đùa: “Xong, xem ra không có trò vui rồi, tôi còn hi vọng tiên sinh thực sự biết mẹ của người ta.”
Cha thoáng nở nụ cười. Các bác cũng cười rộ lên, nói rất nhiều chuyện khiến cha vui vẻ. Tối nay tâm trạng của cha đặc biệt tốt, nghe họ nói thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất, vẫn chỉ hỏi trên một hai câu như thường. Họ nói chuyện với nhau rất lâu, mãi cho đến khi tôi buồn ngủ, họ mới cáo từ. Cha đứng lên tiễn họ, họ luôn miệng nói: “Không dám.” Cha dừng bước, nhìn họ nối tiếp nhau ra về. Tôi mệt mỏi, muốn nói chúc ngủ ngon với cha rồi lên lầu đi ngủ, đúng lúc này, cha gọi bác Lôi đang đi cuối cùng lại: “Thiếu Công, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tôi nghe cha gọi bác Lôi như thế thì cảm thấy buồn cười. Bác Lôi xuất thân là nhân viên cần vụ của cha, cho nên cha gọi tên của bác theo thói quen, hiện tại bác Lôi đã quyền cao chức trọng, hai bên tóc mai cũng đã hoa râm, thế nhưng cha chỉ gọi tên của bác, cơ thể bác cũng theo phản xạ có điều kiện mà tự nhiên đứng lại: “Vâng.”
Giọng nói khúm núm này y như một nhân viên cần vụ, tôi càng cảm thấy buồn cười hơn. Giống như bị ma xui quỷ khiến, tôi ở lại sau góc tường, muốn đợi sau khi họ nói chuyện xong sẽ nói chúc ngủ ngon với cha.
Nhưng cha lại im thin thít khá lâu. Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, không phải cha có chuyện phải nói với bác Lôi sao?
Nhưng bác Lôi lại mở miệng trước, tuy rằng tiếng nói của bác rất nhỏ, thế nhưng tôi vẫn nghe thấy: “Tiên sinh, sao lại khéo như vậy… làm sao ngày sinh lại đúng vào ngày bảy tháng bảy?”
Tim tôi đập thình thịch. Bác đang nói cái gì vậy? Một câu nói không đầu không đuôi của bác, có ý gì vậy?
Cha vẫn không lên tiếng. Bác Lôi nói: “Hay là tôi cho người đi thăm dò thử xem.”
Tim tôi đập hệt như bồn chồn. Hả! Họ đang nói gì vậy?!
Cuối cùng cha cũng nói: “Đứa trẻ đó… không phải lúc ba tuổi đã chết rồi ư?”
Bác Lôi nói: “Đúng vậy. Đích thân tôi đứng bên cạnh nhìn cậu ấy…”
Trong tai tôi vang lên tiếng ong ong, như thể có một đội máy bay không quân rơi xuống, gào thét nổ tung khiến trước mắt tôi mờ mịt một mảng. Từ trong kẽ hở của hàm răng tôi cảm thấy từng tia buốt lạnh. Hả! Trời ơi! Rốt cuộc tôi đã nghe được gì vậy? Một bí mật?! Một bí mật kinh thiên động địa! Một bí mật đã được chôn giấu rất nhiều năm!
Tôi ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, thế nhưng tôi đã bỏ lỡ không nghe thấy vài câu, tôi chỉ nghe bác Lôi không ngừng đáp lại: “Vâng! Vâng!…”
Tôi cố gắng định thần lại, nghe thấy tiếng thở dài của cha, tôi nghe cha nói: “Thực sự là rất giống, nhất là cái cằm nhọn này, trông giống hệt như mẹ nó…”
Tôi dùng sức cắm vào tay mình, tận lực ngăn cản tiếng thở dốc của bản thân. Trời! Cha thực sự có một “người quen cũ”! Trời! Người sĩ quan Thượng úy đẹp trai kia rất có thể là con trai của cha!
Bác Lôi nói: “Ngài yên tâm, tôi lập tức phái người đi thăm dò.”
Giọng nói của cha lại đau đớn: “Năm ấy mẹ của nó…”
Trời!
Người quen cũ ấy của cha là ai?
Lại một tiếng sét nữa xẹt qua đầu tôi. Tôi choáng váng hoa mắt, tôi hoàn toàn bị bí mật này làm cho khiếp sợ!
Bác Lôi khuyên cha: “Ngài đừng suy nghĩ quá nhiều. Tôi sẽ đi thăm dò chuyện này.”
Bác Lôi xin cáo từ, tôi rón rén đi về phía cầu thang, chạy một mạch như điên về phòng tôi, ngã nhào lên giường!
A! Trời ơi! Làm sao lại có một bí mật như thế?! Làm sao lại tồn tại một người như thế?!
Không biết tôi ngủ quên lúc nào, trằn trọc cả đêm, cả đêm gặp ác mộng. Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm ướt cả đồ ngủ của tôi. Khi tôi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, thì đã sáng sớm. Tôi xuống giường đi tắm. Nước ấm phun lên người tôi, trên mặt tôi, khiến tôi tỉnh táo, khiến tôi kiên định. Tôi tự nói với chính mình: “Tôi phải làm chút việc gì đó! Nhất định tôi phải làm chút việc gì đó! Họ muốn đi truy xét, tôi cũng muốn đi truy xét ra sự thật tôi muốn biết! Tôi phải biết được sự thật!”
========
(*): Đây là câu nằm trong bài ca ca ngợi sắc đẹp một mỹ nhân đời Hán của Lý Diên Niên:
Đầy đủ là:
“Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc.”
Nghĩa là: Quay lại một lần thì làm nghiêng thành người, quay lại nhìn lần nữa thì làm nghiêng nước người.
(**): Nằm trong bài từ “Bồ tát man “ kỳ 4, thuộc đời Đường.
Như Kim khước ức Giang Nam lạc,
Đường thời niên thiếu thanh sam bạc.
Kỵ mã ỷ tà kiều
Mã lâu hồng tụ chiêu.
Thúy bình kim khuất khúc,
Túy nhập hoa tùng túc.
Thử độ kiến hoa chi,
Bạch đầu thệ bất quy.
Dưới đây là bản dịch của Điệp Luyến Hoa:
Lại nhớ Giang Nam thời vui vẻ
Áo xanh nhẹ khoác ngày trai trẻ.
Cưỡi ngựa tựa bên cầu,
Áo hồng vẫy khắp lầu.
Xuyến vàng bình phỉ thúy,
Say khướt tìm hoa nghỉ.
Nay lại gặp nhành hoa,
Bạc đầu chẳng về nhà.