Tố Tố bất đắc dĩ phải dậy, rửa mặt chải đầu qua loa rồi cùng đi ra ngoài với Mục Lan. Hai mươi tứ kiều này hiện giờ là tiệm ăn nổi tiếng nhất, hai người xuống xe trước cửa, bồi bàn cung kính dẫn đường cho bọn họ vào lô ghế. Hai anh em nhà họ Hứa đã ngồi đợi ở đó. Bốn người ngồi vào bàn lập tức có người bưng trà lên. Trước tiên ăn chút điểm tâm, có bánh yunsi, bánh bao Hoofmng Phủ, bánh nướng kẹp bơ, bánh chưng bốn kiểu.
Tố Tố có thể nhìn thấy màu xanh lục trong chén trà nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm ngát của trà. Người bồi bàn đứng bên cạnh Hứa Trường Ninh cúi người hỏi nhỏ anh ta cái gì, chỉ nghe thấy Hứa Trường Ninh nói: "Chờ một chút nữa, chủ nhân còn chưa tới."
Nghe anh ta nói vậy, Tố Tố bỗng nhiên cảm thấy lo lắng vô cớ. Anh ta vừa dứt lời thì bỗng nhiên cửa khu ghế lô mở ra, tiếng bước chân truyền vào từ phía ngoài tấm bình phong, tim Tố Tố đập thình thịch. Hứa Trường Ninh vừa cười vừa đứng lên: "Tam công tử, anh làm chủ trì mà sao lại tới muộn nhất?"
Thạch Dịch cười: "Chuẩn bị đi thì lại có việc đột xuất, để mọi người phải chờ, thật xin lỗi."
Tố Tố lúc này mới ngẩng đầu lên, anh ta mặc một bộ trang phục bằng vải nhung, đang đưa tay lên bỏ mũ xuống, giao cho người theo hầu phía sau, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn về phía cô. Tố Tố lập tức cúi đầu uống trà, không để ý trà đã nguội, uống vào mới cảm thấy vị chát. Hứa Trường Ninh nói: "Ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, cũng coi như anh có thành ý."
Anh lại cười: "Không phải chỉ là vài phần, mà là thập phần thành ý."
Các món ăn lần lượt được mang lên, màu sắc vô cùng đẹp, phục vụ cũng rất tận tình. Tố Tố không có tâm trạng thưởng thức, chỉ nếm qua vài miếng. Yến tiệc kiểu Trung Quốc cực tốn thời gian, chờ đến lúc món cuối cùng được phục vụ thì đã hết gần hai giờ đồng hồ. Hứa Trường Ninh nói: "Lát nữa chúng ta đi đánh bài đi."
Mục Lan nói: "Em và Tố Tố phải đi về, ngày mai còn phải đi học."
Hứa Trường Ninh nói: "Được, anh đưa em về." Ngừng một chút, lại nói: "Xe của tôi đủ ba chỗ rồi, Tam công tử, phiền anh đưa Nhâm tiểu thư về."
Tố Tố vội vàng: "Không cần, tôi đi xích lô về, rất thuận tiện."
Mục Lan cũng nói: "Em và Tố Tố cùng ngồi xích lô về."
Nhưng Hứa Trường Ninh phản đối: "Muộn như vậy rồi, đường lại xa, hai người các em là con gái, anh không yên tâm. Có điều đành phải phiền Tam công tử một chuyến!" Nói xong, anh ta đứng dậy, kéo tay Mục Lan, quay lại nói với Hứa Trường Tuyên: "Chúng ta đi thôi." Hứa Trường Tuyên nhìn về phía Tố Tố mỉm cười, ba người nhanh chóng rời đi.
Ghế lô chốc lát chỉ còn hai người, Tố Tố yên lặng đứng lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi, dính dáp, dường như cái túi xách cũng năng đến nghìn cân. Cô cúi đầu đi theo sau, mãi đến khi lên xe, anh mới hỏi: "Nghe nói em trong người khó chịu, có phải bị bệnh không?"
Tố Tố khẽ gật đầu. Hôm nay cô vội vội vàng vàng đi ra ngoài, mặc một bộ sườn xám trắng có hình hoa đinh hương, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng đáng yêu. Thấy Thanh Dịch nhìn chằm chằm mình, Tố Tố càng cảm thấy lúng túng, đành phải cúi gằm đầu. Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng nở nụ cười rồi nói: "Em thật đúng là giống trẻ con, vẫn còn tức giận sự đường đột của tôi ư?" Ngưng một lát, anh nói tiếp: "Được rồi, coi như tôi thất lễ." Nghe anh nói như vậy, cô vẫn cúi đầu. Đường đi không tốt lắm, nhiều đoạn bị xóc, anh bỗng nhiên đưa tay ra: "Cho em."
Một chiếc hộp nhỏ bọc vải gấm, cô không chịu nhận, anh liền mở ra cho cô xem. Là một chiếc vòng tay màu xanh ngọc trong suốt như nước sông Hoằng Bích. Cô mặc dù không biết cái gì gọi là "ngọc pha lê", nhưng nhìn thứ ánh sáng phát ra từ chiếc hộp này cũng lắc đầu: "Vật quý như vậy, tôi không thể nhận." Anh cũng không miễn cưỡng, chỉ hỏi cô: "Cuối tuần này có đi cưỡi ngựa nữa không?"
Cô lắc đầu. Trong xe an tĩnh lại, một lúc lâu, tới cửa cổng, cô nhẹ nhàng xuống xe rồi khách khí nói cảm ơn.
Mộ Dung Thanh Dịch thấy cô đi vào sân rồi mới bảo tài xế: "Lái xe!"
Lôi Thiếu Công để ý thấy anh thắt sợi dây sa tanh trên hộp gấm vào, rồi lại tháo ra. Một lúc sau, anh lại thắt, rồi lại tháo. Lôi Thiếu Công rất tò mò, liền hỏi: "Tam công tử, quay về Song Kiều chứ?"
Mộ Dung Thanh Dịch: "Quay về Song Kiều đi, trước mặt mẫu thân vẫn nên ngoan một chút."
Trong biệt thự đang rất náo nhiệt, Mộ Dung phu nhân mời mấy vị khách tới ăn. Yến hội vừa giải tán, tất cả đều đang ở ngoài phòng khách uống trà, nghe một vị danh ca hát khúc "Chức nữ" bằng giọng Côn Sơn. Mộ Dung Thanh Dịch thấy toàn là phụ nữ nên dừng lại ngoài cửa. Mộ Dung Cẩm Thụy nhìn thấy lâp tức gọi: "Lão tam, sao không vào đây?"
Anh đành đi vào trong, lên tiếng: "Mẫu thân."
Mộ Dung phu nhân cười nói: "Hôm nay trở về sớm như vậy, sao ngay cả y phục cũng chưa thay?"
Anh đáp: "Con vừa về liền qua đây luôn." Mộ Dung phu nhân di chuyển ánh nhìn, anh thừa cơ nói: "Con đi thay quần áo." sau đó đi lên lầu.
Thay quần áo xong, xuống dưới lầu đã thấy mọi người đang cười nói vui vẻ, Mộ Dung Thanh Dịch liền đi sang phía hành lang bên trái, rồi đi về phía trước cổng nhà, gọi tài xế lại. Người theo hầu không ngờ anh vừa về lại muốn ra ngoài, Lôi Thiếu Công hỏi: "Đi Đoan Sơn ạ?" Anh bình tĩnh nói: "Lắm lời."
Lôi Thiếu Công biết rõ tính tình của anh, vì vậy cũng không hỏi nhiều, gọi người tới lái xe. Lên xe rồi Mộ Dung Thanh Dịch mới lên tiếng: "Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, nhất định phải đưa Nhâm tiểu thư tới biệt thự Đoan Sơn gặp tôi."
Lôi Thiếu Công nghe xong, miệng đáp lời "Vâng." nhưng trong lòng lại vô cùng khó hiểu. Có điều hiểu rõ tính tình của Tam công tử nên không dám chậm trễ.
Mộ Dung Thanh Dịch nhìn dáng vẻ lúng túng của hắn, hắn ta là người theo hầu đắc lực nhất, theo anh đã lâu, giống như một người bạn thân. Cuối cùng anh cũng cười nói: "Thật không có tiền đồ, lần trước bảo anh đi hẹn gặp Diệp Phương Phi cho tôi cũng không thấy anh vâng vâng dạ dạ như vậy."
Lôi Thiếu Công nghe anh nói thế cũng bớt căng thẳng, vì thế cũng cười đáp: "Diệp tiểu thư tuy rằng là đại minh tinh, thế nhưng nghe nói Tam công tử mời cô ta đi ăn, cô ta liền lập tức đồng ý. Thế nhưng vị Nhâm tiểu thư này..."
Lôi Thiếu Công vừanói vừa để ý sắc mặt Mộ Dung Thanh Dịch, quả nhiên giống như trong lòngcó chuyện, Thanh Dịch bỗng giật mình một cái. Một lúc lâu, anh lạithở dài. Lôi Thiếu Công cảm thấy anh không tức giận, nhưng cũng không dámlên tiếng. Thấy Thanh Dịch phất phất tay, ý bảo mình có thể đi được rồi,anh ta mới đi về phía phòng người hầu.
Buổi tối công việckhá nhàn rỗi, hai người đồng nghiệp trong phòng trực ban đang ngồiuống thiết quan âm và nói chuyện phiếm. Thấy Lôi Thiếu Công đi tới,bọn họ liền hỏi: "Tam công tử sắp đi ra ngoài ạ?"
Lôi Thiếu công đáp:"Vốn dĩ muốn đi ra ngoài nhưng lại đổi ý."
Một người theo hầu liềncười rộ lên: "Tam công tử của chúng ta, cũng có đập đi sự kiên cườngnhư thế à."
Quy định của phònghầu cận rất nghiêm ngặt, tuy rằng đều là đồng sự, nhưng họ cũng chỉ nóimột câu rồi cười cho xong chuyện, lại quay ra nói chuyện khác. Lôi ThiếuCông ngồi xuống uống trà, trong lòng thầm suy nghĩ, vị Nhâm tiểu thư kia,quả thực có chút hấp tấp, Tam công tử cùng lắm cũng chỉ là si mê nhấtthời, ngày mai gặp người khác thì sẽ quên ngay.
Ngày hôm sau, LôiThiếu Công rảnh rỗi, đúng lúc có một người bạn học với anh ta vềnước, sau đó đi tiệm ăn Phường Hoàng ăn uống. Người trẻ lâu không gặpđương nhiên vô cùng náo nhiệt, lúc anh ta về tới nhà cũng đã là bảytám giờ tối. Vừa nào nhà, Lôi Thiếu Công liền nhận được điện thoại,anh ta phải vội vã về biệt thự Đoan Sơn. Từ xa đã nhìn thấy người hhầuđứng ngoài hành lang, trong phòng lại im lặng. Anh ta nhẹ nhàng đi vàobên trong, thấy trên mặt đất đều là mảnh vỡ bình hoa. Những que kimđan đỏ vàng vốn dĩ cắm trong bình đều đã rơi lả tả trên sàn nhà,ngang dọc bừa bãi, nổi bật trên tấm thảm màu xanh đen, giống như mộtmảnh gấm dệt hoa. Lôi Thiếu Công cẩn thận gạt nhưng bông cúc sang haibên lấy lối đi.
Mộ Dung Thanh Dịch dựanửa người trên cây đàn gỗ, cầm trong tay một quyển tạp chí tiếng Anh, nhưngcon mắt lại nhìn lên tấm bình phong. Lôi Thiếu Công lên tiếng gọi: "Tamcông tử." Chỉ nghe thấy Thanh Dịch "Ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Khôngphải hôm cậu nghỉ làm à?"
Lôi Thiếu Công nhìncảnh tượng ở đây cũng đoán được phần nào. Biết rõ Mộ Dung ThanhDịch đã phát giận xong xuôi, vì thế anh ta cười nói: "Về nhà cũngbuồn chán nên lại tới đây." Còn nói thêm: "Tội gì mà phải ném đồ xảgiận thế này, tôi từ lâu đã rất thích cái bình hoa gốm Ung Chính kiamà không dám mở miếng xin anh, không ngờ hôm nay lại bị anh đập vỡ." LôiThiếu Công làm vẻ mặt tiếc nuối mà nói.
Mộ Dung Thanh Dịch biếtlà anh ta cố ý nói chuyện không liên quan liền mở miệng: "Đừng vòngvo nữa, có gì nói!"
Lôi Thiếu Công lên tiếng:"Vâng." Nghĩ một lát anh ta nói tiếp: "Tam công tử, cuối tuần này đisăn đi, hẹn với Hoắc Tông Kỳ và Khang Mẫn Thành cùng đi."
Mộ Dung Thanh Dịch buôngcuốn tạp chí trong tay, đứng dậy nói: "Đã nói cậu đừng có vòng vo, saovẫn lôi thôi vậy?"
Lôi Thiếu Công lúcnày mới nói: "Nhâm tiểu thư quả thực rất xinh đẹp, nhưng chung quy cũngchỉ là một người con gái, Tam công tử không cần để ở trong lòng."
Mộ Dung Thanh Dịch hỏi:"Kẻ nào nhiều lời nói như thế?"
Lôi Thiếu công nói:"Tam công tử tức giận như vậy, đương nhiên bọn họ không dám giấu diếm."
"Đừng ở đây màlên giọng với tôi." Rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, anhngừng lại một chút mới nói: "Tôi vốn tưởng rằng cô ấy nói có bạntrai chỉ là tìm cớ."
Lôi Thiếu Công thấytrên mặt anh có một chút mất mát thì bỗng cả kinh. Vết thương trênmắt trái của Tam công tử khiến anh ta nhớ tới tình hình ở hồ senngày đó, lúng túng mà nói: "Buổi tối hẹn Phùng tiểu thư khiêu vũ đượckhông, tôi đi gọi điện thoại?"
Mộ Dung Thanh Dịch hừlạnh một tiếng, Lôi Thiếu Công rất sợ lại xảy ra chuyện. Mộ Dung Phong dạycon cực kỳ nghiêm, truyền tới tai ông ấy, khó tránh khỏi một trận tai ương.
Vừa rồi nhận được điệnthoại, anh ta cũng đã hỏi người hầu: "Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyệngì?"
Lôi Thiếu Công giữchức vụ chủ nhiệm phòng hầu cận cho nên thuộc hạ dưới trướng anh tađương nhiên sẽ không giấu giếm: "Năm giờ chiều nay, Tam công tử từ PhàmMinh trở về, lúc xe dừng ở bến phà, Tam công tử nhìn thấy Nhâm tiểu thưvà bạn trai ngồi ở bờ sông."
Lôi Thiếu Công hỏivài câu, trong lòng thầm nghĩ cũng chỉ là vì Mộ Dung Thanh Dịch khôngcó được trong tay nên mới không cam lòng mà thôi. Anh ta vừa ngẩng đầulên thì thấy Mộ Dung Thanh Dịch đi tới, vội vã chạy ra hỏi: "Tam công tử,đi đâu bây giờ?"
Mộ Dung Thanh Dịch ngẩngđầu lên nói: "Không đi đâu hết. Tôi ở đây. Cậu đi!"
Lôi Thiếu Công nghevậy, trong lòng hiểu rõ, nhưng không biết khuyên răn thế nào. Tuổi còntrẻ, lại chưa từng gặp qua trở ngại nào cho nên Mộ Dung Thanh Dịchmới ngang ngạnh như vậy. Lôi Thiếu Công im lặng một lát mới nói: "Ngộ nhỡtiên sinh..."
Mộ Dung Thanh Dịch lậptức nói: "Chuyện của tôi, cha tôi sao mà biết được, trừ khi chínhcác người đi khai báo." Anh nói ra như vậy chứng tỏ đã bắt đầunổi giận, Lôi Thiếu Công đành phải lên tiếng "Vâng.", rồi rangoài lái xe đi.
Lôi Thiếu Công đi rồi,trong nhà liền yên tĩnh. Nơi này là nơi nghỉ ngơi của anh lúc nhàn hạ,cho nên không có nhiều người, người hầu tại đây cũng đã đi tránh nạnhết lúc anh đang phát giận. Anh đi ra con đường mòn phía sau, hai bênđều là bờ rào, chính giữa hàng cây tử đằng rậm rạp xanh mướt cómột đóa hoa trắng, nhìn kỹ mớibiết là hoa cúc.
Mộ Dung Thanh Dịch đitới phía trước hồ nước, một cơn gió thổi qua, làm lay động sen tronghồ. Bỗng nhiên anh nhớ tới ngày ấy, cô mặc một bộ váy liền thân màutrắng, tóc đen nhánh buông trước ngực, đôi mắt như nước mùa thu, vẻ yênlặng khiến kẻ khác nhìn đến thất thần, lúc cười cũng rất khẽ, khóemiệng nhẹ nhàng cong lên như vành trăng non. Anh đưa tay lên xoa vết thươngtrên khóe mắt, hôm nay cũng đã mờ đi nhiều, nhưng đấy là vết tíchđánh dấu lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là bị người khácchống đối. Anh bỗng thấy trong lòng bất an, gió thu thổi mỗi lúc mộtmạnh.
Anh đứng một lúc rất lâu thì người hầu tới nói:"Tam công tử, Nhâm tiểu thư tới rồi." Căn phòng trong biệt thự Đoan Sơn tuy hơi nhỏ nhưngtrang trí lại vô cùng diễm lệ. Nội thất và cách bày trí đều theophong cách Trung Quốc, chiếc giường gỗ tử đàn, tấm đệm bằng gấm TôChâu được thêu những đóa sen màu ánh bạc vô cùng rực rỡ. Gần cửacòn có mười hai tấm bình phong cũng bằng gỗ tử đàn, mỗi tấm trạm mộtđóa hoa trơn bóng như ngọc. Ánh đèn vàng xuyên thấu qua lớp chụp đèn,chiếu lên những tấm bình phong, càng khiến cho những đóa hoa trạmkhắc chỗ sáng chỗ tối vô cùng sắc nét.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tố Tố càng thêm sợ hãi, nhẹnhàng lui một bước. Mộ Dung Thanh Dịch nhìn thấy sắc mặt trắng bệch củacô, mái tóc xõa sợi, rõ ràng cô đang kinh sợ. Anh lên tiếng: "Đừngsợ, là tôi."
Cô hoảng hốt liên tục lùi lại, nhưng không thể lùiđược nữa, cô giống như con nai nhỏ vừa mắc bẫy. Ánh mắt tràn ngậpsự tức giận và hoảng loạn, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt:"Tôi phải về nhà."
Một Dung Thanh Dịch khẽ cười: "Ở đây không tốt nhưở đó ư?"
Anh cầm tay cô, kéo cô tới trước bàn đọc sách, mởmột chiếc hộp ra. Trong hộp phát ra thứ ánh sáng chói lóa đến nỗinhìn rõ cả vầng trán người đối diện.
Anh thấp giọng nói: "Chuỗi hạt trân châu này, cóngười nói là từ trong cung ra, cái là do bà nội tôi để lại, tên gọicủa nó là "Vương nguyệt"." Nói rồi, anh cầm chiếc vòng lên, định đeolên cổ cô.
Tố Tố nhanh chóng nói: "Tôi không muốn, tôi phải về nhà."Cô giơ tay lên ngăn cản nhưng đã bị anh tóm cổ tay. Anh cúi đầu gọi têncô: "Tố Tố."
Cô không dừng được bước chân, mất trọng tâm ngãvào trong lòng anh. Cô vội vàng tránh ra nhưng không thể thoát khỏivòng tay của anh.
Mộ Dung ThanhDịch vẫn cúi thấp đầu. Tố Tố vung tay lên nhưng anh đã sớm có phòngbị. Cô cố hết sức vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng kìm hãm ấy nhưngsức lực có hạn, không thể địch lại được. Môi anh đã dán lên môi cô,lên mặt cô, trên cổ cô. Cô tuyệt vọng, đầu ngón tay chạm vào thứ gì lànhlạnh bằng sứ ở sau, nhưng với không tới. Cô dùng hết toàn bộ sức lựcgạt tay một cái, chén trà trên bàn rơi xuống phát ra tiếng vỡ chóitai, cô lảo đảo ngã xuống mặt đất, cảm giác như tan xương nát thịt.
Bỗng nhiên thân thể nhẹ tênh, trời đất xoay chuyển.
Mộ Dung Thanh Dịch đang bế cô lên.
Nước mắt của cô đã rơi ướt đẫm tay áo anh. Cô thuậntay vớ được một mảnh vỡ nhưng anh đã nhanh chóng tóm trụ cổ tay mỏngmanh của cô, đoạt lấy mảnh sứ kia.
Cô vẫn thở dốc, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưngrốt cuộc cũng không thể đánh lại được người đàn ông trước mặt. Cô nứcnở, móng tay bấm chặt vào tay anh, anh hoàn toàn không quan tâm, tiếptục cường thủ hào đoạt. Cô cực lực phản kháng. Chiếc gối đẫm nước mắtlạnh lẽo của cô, cái lạnh lẽo này còn kinh khủng hơn lửa, dường nhưmuốn phá hủy tất cả.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi rất nhỏ, hạt mưatí tách rơi trên lá cây ngô đồng, những âm thanh gầy guộc.
***
Sáu giờ sáng, mưa càng thêm nặng hạt, xung quanhchỉ còn một mảnh ồn ào của tiếng mưa rơi. Ô Trì mùa thu mưa rấtnhiều, nhưng mưa đến mức như vậy thì vô cùng hiếm thấy.
Lôi Thiếu Công đột nhiên cả kinh tỉnh lại, tốc chănngồi bật dậy, cố gắng lắng nghe, quả nhiên là tiếng chuông điện thoại đangreo. Sau một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân đang tới gần, trong lòng đãđoán được có chuyện xảy ra, anh ta vội vã rời giường. Người hầu đãtới gõ cửa: "Có điện thoại từ biệt thự Song Kiều, nói là tiên sinh tìmTam công tử."
Lôi Thiếu Công vội vàng đi lên lầu hai, không thể giữý được nữa, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng.
Mộ Dung Thanh Dịch bình thường lúc ngủ vô cùng sâu, nhưngkhông hiểu sao lúc này lại dễ dàng tỉnh dậy: "Có chuyện gì?"
"Tiên sinh đang tìm Tam công tử."
Nghe Lôi Thiếu Công nói vậy, Mộ Dung Thanh Dịch cũngbiết là có chuyện gì xảy ra. Anh xuống nhà thì Lôi Thiếu Công đã chongười chuẩn bị xe đợi sẵn ngoài cửa, anh ta nói: "Cũng không thấy bênkia nói là chuyện gì, chỉ là..." Lôi Thiếu Công dừng một chút. Trờivẫn còn rất sớm, có chuyện gì đột nhiên xảy ra vào lúc này rõràng không phải tin tốt lành gì.
Mưa vẫn rơi, rơi rất lớn, đèn xe chiếu ra ngoài chỉthấy một màu trắng xóa giống như trước mặt là một đại dương mênhmông. Bốn phía chỉ còn tiếng mưa rơi, từng hồi lại từng hồi. Đoan Sơncách Song Kiều không quá xa, bởi vì trời vẫn còn mờ tối, mưa lại quá lớncho nên lái xe không dám đi nhanh, mất gần một tiếng đồng hồ mới tớiđược sông Tất Sung. Bắc qua sông có hai cây cầu bằng đá, cho nên nơinày mới được gọi là Song Kiều. Lúc này mưa đã ngớt dần, trên mặt đường những giọt mưa như những hạt ngọc lưu ly lăn đi theo sườn dốc. Chỉ có nước sông vẫn còn đang cuồn cuộn chảy, chân cầu so với ngày thường bị ngập mất nhiều hơn. Bầu trời lúc này cũng đã hửng sáng. Vừaqua cầu là đã có thể nhìn thấy ở đằng xa có hơn mười chiếc xe đang dừng ở trước cửa biệt thự Song Kiều.
Bọn họ vốn làm gì cũng nhanh chóng dứt khoát,nhưng Lôi Thiếu Công hành sự cẩn thận, thấy tình hình như vậy cũng chỉ dám liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Dịch. Mộ Dung Thanh Dịch liền nói: "Dừng xe."
Xe vừa dừng bên ngoài, người hầu trong biệt thựđã cầm ô đi ra đón. Trời đang sáng hẳn, dọc theo hành lang, hoa và câycảnh hai bên đều đã bị mưa đánh tơi bời. Khóm hoa cúc mới nở đã rủxuống vì nặng trĩu nước mưa.
Biệt thự Song Kiều là nơi ở của Mộ Dung lão gia, nằmsâu trong sân vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh bước chân nện trênhành lang nát đá. Đi dọc theo hành lang này, đến điểm cuối cùng rẽmột cái là vào phòng khách.