Một tia nhói đau xẹt qua trong lòng, anh thẳng thắn nói với cô về thân thế đau buồn, tự nhiên sinh ra đồng cảm, bọn họ giống nhau đều là đứa trẻ không có cha. Chỉ có điều cha của cô là mất sớm, còn anh thì không rõ. Cô bật thốt lên hỏi: "Anh hận cha của anh sao?" Trác Chính chậm rãi nói: "Hận, đương nhiên từng hận, hận nhất là cha khiến mẹ tôi phải chịu quá nhiều đau khổ... nhưng đến lúc đối mặt, tôi lại nhanh chóng mềm lòng, kỳ thật cha tôi cũng rất đáng thương. Chỉ là một người cô độc, lại mất đi nhiều thứ như vậy, hơn rất nhiều những thứ mà cha đã có được." Anh buồn buồn vô thức nhìn nhánh hoa trong lòng cô, "Mỗi lần tôi nhìn thấy cha một mình bồi hồi ngồi cạnh những chậu hoa lan, tôi lại cảm thấy, thật ra trong lòng cha còn đau khổ hơn rất nhiều."
Hoa Nguyệt cảm thấy gương mặt anh mang theo chút u buồn không thể diễn tả, khiến một góc nào đó trong lòng mình cũng buốt nhói. Cô cố ý chuyển hướng sang chuyện khác, "Trong nhà anh trồng rất nhiều hoa lan à? Nhà anh bán hoa à?"
Anh ngẩn người, bỗng nhiên cười phá lên, "Đúng, nhà tôi bán hoa." Anh cười một tiếng như thế này, giống như quét sạch tầng mây mù, cả người lập tức sáng ngời trở lại.
Bọn họ thuận đường phố đi xuống dưới, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, mưa phùn nhè nhẹ như mấy sợi thủy tinh sáng chói, trong suốt toả sáng. Cầm nhánh phong lan mùi hương tràn ngập cõi lòng, có gió nhẹ thổi tới, một hơi lạnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-giay-phut-ay-ta-khong-gap-nhau/3833741/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.