Biệt thự Đoan Sơn vừa mới vừa mới tân trang lại, khắp nơi đều tinh xảo mới tinh. Tố Tố chần chừ một lúc rồi mới xuống xe, ngược lại trong phòng khách vẫn sắp xếp như cũ. Lôi thiếu công biết không tiện, giúp bọn họ đóng cửa lại rồi lui ra ngoài. Trên hành lang chỉ có ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ ảo, rọi theo sàn xi măng mới đổ. Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi. Bọn họ vì có Mộ Dung phu nhân tham dự, cho nên mặc quân phục chính thức, chất liệu quần áo quá dày, đi tới đi lui, đã cảm thấy nóng, anh buồn bực xoay một vòng. Láng máng nghe thấy tiếng Mộ Dung Thanh Dịch gọi: "Tiểu Lôi."
Hắn vội vã đáp lại, đi tới cạnh cửa phòng khách, lại nhìn thấy Tố Tố nằm ở trên tay vịn ghế salon, bộ dáng kia ngược lại tựa như đang khóc. Dưới ánh đèn chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Thanh Dịch trắng như tuyết, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như vậy, sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi: "Tam công tử, làm sao thế?" Mộ Dung Thanh Dịch vẻ mặt phức tạp, ánh mắt có chút đờ đẫn, giống như vừa gặp một bất ngờ vô cùng lớn. Hắn càng ngày càng thấy kinh sợ, vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay của hắn, "Tam công tử, đã xảy ra chuyện gì? Tay của anh sao lại lạnh như vậy?"
Mộ Dung Thanh Dịch quay đầu nhìn Tố Tố một cái, sau đó mới cùng hắn đi ra ngoài, đi thẳng đến hành lang. Ánh sáng mờ mờ của đèn treo trong phòng khách chiếu vào mặt của anh, vẻ mặt vẫn còn nét hoảng hốt, một lúc sau anh mới nói: "Anh đi thay tôi làm một chuyện."
Lôi thiếu công đáp: "Vâng", lúc lâu không nghe thấy nói tiếp, hơi chút lo lắng, liền gọi một tiếng: "Tam công tử."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Anh đi......đi thay tôi tìm một người." Ngừng một lát, "Chuyện này, anh tự mình đi làm, không được để cho bất kỳ người nào biết."
Lôi thiếu công lại đáp: "Vâng.", hỏi tiếp: "Tam công tử, nếu tìm thấy rồi thì thế nào?"
Mộ Dung Thanh Dịch nghe thấy hắn hỏi thế, giống như bị giật mình, một lúc sau mới hoỉ ngược lại: "Tìm được thì.... thì sẽ thế nào?"
Lôi thiếu công mơ hồ cảm thấy có chuyện bất thường, nhưng không dám suy đoán lung tung. Nghe Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Anh tìm được thì lập tức báo cáo tôi ngay, anh đi liền đi." Hắn đành vâng dạ liên mồm, đi luôn ra cửa lên xe.
Mộ Dung Thanh Dịch trở lại trong phòng khách, chỉ thấy Tố Tố vẫn ở nơi đó không nhúc nhích, nét mặt hoảng hốt, liền giơ tay ra, chậm rãi chạm vào tóc nàng. Cô theo phản xạ rụt lại sau, anh không cho phép cô từ chối, muốn đỡ cô dậy, cô giùng giằng đẩy ra, anh lại cố sức ôm cô vào lòng. Tố Tố gắng sức giãy giụa, cuối cùng bỏ cuộc, nằm trên đất khóc nức nở. Cô cầm lấy cánh tay của anh để gần đó cắn mạnh, anh cũng không buông tay, cô càng dùng sức cắn mạnh hơn, tựa như dùng hết sức lực của bản thân. Anh vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cô cắn chảy máu, anh chỉ cau mày chịu đựng.
Cô cuối cùng cũng nới lỏng miệng, nhưng vẫn nức nở không thôi, lao đến lau nước mắt vào vạt áo anh ướt đẫm, khuôn mặt lạnh như băng. Anh vỗ lưng cô, cô vẫn cố chấp ở trong lồng ngực anh, khóc thút thít.
Cô khóc cho đến khi kiệt sức, không gian mới chấm dứt tiếng nức nở trở nên an tĩnh. Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi lạnh lẽo thê lương, từng giọt từng giọt rơi vào mái nhà, tận đến khi trời sáng.
Bầu trời tờ mờ sáng, mưa vẫn không ngừng rơi. Người hầu nhận được điện thoại, đi rón rén vào phòng khách. Mộ Dung Thanh Dịch vẫn ngồi chỗ đó, đôi mắt có chút vằn máu. Tố Tố ngủ say, anh nắm lấy một tay của cô, nửa người tựa vào ghế salon, thấy người hầu đi vào, khẽ nhướng mày.
Người hầu liền nhỏ giọng nói: "Lôi chủ nhiệm gọi điện tới, mời ngài nghe."
Mộ Dung Thanh Dịch gật đầu, hơi nhúc nhích, nhưng liền nhăn mày lại .... nửa người anh đã sớm tê liệt mất đi cảm giác. Nhân viên hầu cận thấy vậy, liền đi tới thay anh lấy ra một cái gối mềm, anh nhận lấy, đặt ở sau cổ Tố Tố, sau đó mới đứng lên, chỉ là đi đứng đều bị tê dại, một hồi chờ máu lưu thông, mới đi đến nghe điện thoại.
Lôi thiếu công lúc nào cũng thận trọng, thế mà giờ đây giọng nói có hơi sốt ruột, "Tam công tử, tôi đã tìm thấy đứa trẻ, nhưng nó bị bệnh rất nặng."
Mộ Dung Thanh Dịch tâm loạn như ma, hỏi: "Bệnh nặng.... Đến cùng là như thế nào?"
Lôi thiếu công nói: "Bác sỹ nói là viêm não, bây giờ không thể di chuyển, chỉ sợ là tình hình không tốt lắm. Tam công tử, làm thế nào bây giờ?"
Mộ Dung Thanh Dịch quay đầu đi, từ kẽ hở chỗ bình phong nhìn Tố Tố phía xa, chỉ thấy cô vẫn mơ màng ngủ, trong giấc ngủ kia không rõ mơ gì, chân mày khẽ nhăn, giống như làn khói nhẹ. Trong lòng anh rối mù, chỉ nói: "Anh nhìn đứa trẻ thật kỹ, có việc thì gọi điện thoại về."
Anh gác điện thoại, đi đi lại lại trên hành lang một chút. Anh sau khi về nước bản thân kiêm nhiệm mấy chức vụ, công việc rắc rối phức tạp. Người hầu vừa nhìn đồng hồ, vừa cảm thấy trong lòng khó xử. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, dường như có sự việc gì khó có thể quyết định, lại càng không dám làm phiền. Trơ mắt đã đến bảy giờ, đành lòng phải nhắm mắt tiến lên nhắc nhở anh:" Tam công tử, hôm nay có hội nghị ở Ô Trì."
Lúc này anh mới nhớ ra, trong lòng càng rối rắm, nói:" Các anh gọi cho bọn họ, nói tôi bị nhức đầu." Người hầu buộc lòng phải đồng ý. Phòng bếp mang đồ ăn sáng lên, anh cũng cảm thấy khó có thể nuốt trôi, vung tay một cái, để cho bọn họ mang nguyên xi như cũ đi xuống. Đi vào trong phòng sách, tiện tay cầm một quyển sách lên xem, thế nhưng cả buổi cũng không lật qua một trang. Cứ như vậy đợi đến hơn mười giờ, Lôi Thiếu Công lại gọi điện thoại tới. Anh nghe xong điện thoại, trên đầu thấm đẫm mồ hôi lạnh. trong lòng suy sụp, đi trở về phòng khách không để ý, vấp vào đường chỉ sút ra của tấm thảm một cái, suýt chút nữa thì té ngã, may mà được người hầu xông lên phía trước đỡ một tay. Người hầu thấy sắc mặt hắn xám xịt, môi mím chặt, liền giật mình. Anh trấn tĩnh lại một chút, đẩy tay người hầu ra, đi vòng qua bình phong. Chỉ thấy Tố Tố đứng ở trước cửa sổ, trong tay bưng chén trà, nhưng không uống lấy một ngụm, chỉ ở đó cắn viền chén, ngẩn người ngơ ngác. Thấy được anh, để chén xuống, hỏi:" Đã tìm thấy đứa bé chưa?"
Anh thấp giọng nói:" Chưa thấy.... Bọn họ nói, gọi người để nhận nuôi đi, không có địa chỉ, chỉ sợ là rất khó tìm về."
Nàng cúi đầu xuống, chén nước hơi gợn sóng lăn tăn. Anh chật vật nói:" Em đừng khóc."
Giọng nói của nàng hạ xuống, "Tôi... tôi không nên đưa nó đi... Nhưng mà tôi thực sự... không có cách nào khác..." Cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc yếu ớt mỏng manh. Trong tim hắn giống như bị dao đâm chém, chính mình cũng không rõ vì cái gì lại khó chịu như vậy, hơn hai mươi năm qua, cuộc sống của anh luôn luôn là phi thường đắc chí, thích gì có nấy, nhưng rồi ngày hôm nay, bỗng nhiên cảm nhận thấy bất lực, ngay cả nước mắt của nàng anh cũng đều không thể chịu đựng nổi, nước mắt kia giống như một nắm muối, tàn nhẫn rắc lên vết thương, khiến cho chỗ sâu nhất trong lòng âm ỉ đau nhức.
Ban đêm Lôi Thiếu Công trở về Đoan Sơn, vừa vào cửa chính, người hầu liền ra đón, thở phào nhẹ nhõm:" Lôi chủ nhiệm, anh trở lại rồi, Tam công tử nói đau đầu, một ngày nay chưa hề ăn, chúng tôi muốn xin ý kiến có nên mời bác sỹ tới hay không thì anh ấy lại nổi giận." Lôi Thiếu Công nói "Ừ" một tiếng, hỏi:" Nhậm tiểu thư đâu rồi?"
"Nhậm tiểu thư ở trên gác, còn Tam công tử ở phòng sách."
Lôi Thiếu Công suy nghĩ một chút, liền đi về phía thư phòng gặp Mộ Dung Thanh Dịch. Trời đã tối từ lâu, nhưng cũng không bật đèn, chỉ thấy một mình anh đang ngồi trong bóng tối. Anh gọi một tiếng :" Tam công tử", nói :" Ngài phải trở về Song Kiều đi thôi, có khi lại bị muộn hội nghị tối nay mất rồi."
Anh vẫn ngôì bất động, thấy hắn đến gần mới hỏi :" Đứa bé ... Hình dáng như thế nào?"
Trong bóng tối Lôi Thiếu Công không nhìn ra được vẻ mặt của anh, nghe thấy anh khàn giọng, trong lòng cũng thấy khó chịu.
"Đứa bé rất biết điều, lúc tôi đi đã không thể nói chuyện rồi, sau cùng cũng không khóc, chỉ giống như đang ngủ thôi. Bà vú trong cô nhi viện có nói, bé rất ngoan ngoãn, khi bé bị ốm bé cũng không khóc, chỉ gọi mẹ."
Mộ Dung Thanh Dịch thì thào nói:" Nó.. Gọi mẹ ... Không gọi tôi sao?"
Lôi Thiếu Công kêu lên một tiếng:" Tam công tử", nói :" Sự việc tuy là khiến cho người khổ sở, nhưng mà tất cả đã qua rồi. Ngài đừng đau lòng. Ngộ nhỡ để cho người khác nhìn ra cái gì, truyền tới tai của tiên sinh, chỉ sợ sẽ là một trận thiên di đại họa." (*Thiên di đại họa: Họa lớn ngập trời.)
Mộ Dung Thanh Dịch trầm mặc một lúc lâu, mới nói:" Chuyện này anh làm rất tốt." Sau một hồi lại nói tiếp:" Không được lộ ra nửa chữ trước mặt Nhậm tiểu thư. Nếu như nàng hỏi tới, hãy nói không tìm được đứa bé, đã có người khác tới nhận nuôi rồi."
Anh trở lại phòng ngủ trên tầng thay quần áo, Tố Tố đã ngủ rồi. Nhà bếp đã mang bữa cơm lên, nhưng chỉ động đũa một chút, mấy món ăn hầu như vẫn nguyên như cũ. Cô nép lại ở góc giường, nằm co lại như trẻ sơ sinh, trong tay còn nắm chặt góc chăn. Hàng lông mi thật dài giống như cánh bướm, hơi run rẩy theo từng đợt hô hấp. Anh dường như cảm thấy, cái run rẩy này đánh sâu vào tận cùng lòng anh, khiến anh đau lòng.
Tố Tố ngủ đến hết buổi sáng mới tỉnh, trời đã trong xanh trở lại. Rèm cửa sổ cũng không bỏ xuống, ánh nắng hắt vào trong cửa sổ, mang theo vô số những bụi ngũ sắc li ti lay động bay vòng vòng, như là ánh đèn trên sân khấu rọi tới. Mùa thu hiếm khi nào có khí trời tốt như thế này, bên ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây giòn tan, một chút ồn ào nhẹ nhàng vang lên, là âm thanh của mùa thu trời cao mây nhạt. Trên chăn phảng phất mùi vị của hoa bách hợp huân hương, mang theo một luồng mùi thuốc lá bạc hà như có như không. Mặt vải gấm trơn nhẵn dính trên mặt vẫn còn lạnh, cô đang lim dim đột nhiên giật mình, nhìn hai hàng hoa dài bên cửa sổ, rèm cửa sổ màu trắng ngà tráng lệ rủ xuống, lay động theo làn gió thổi nhẹ, lúc này mới nhớ ra đang ở chỗ nào.
Yên lặng ở trong phòng, cô rửa mặt, đem tóc nới lỏng. Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong hành lang cũng là sự tĩnh mịch. Cô đi thẳng xuống lầu, mới nhìn thấy người làm, chào cô rất khách khí:" Nhậm tiểu thư, chào buổi sáng." Cô đáp lại:" Chào buổi sáng.", vừa nhìn sang đồng hồ để bàn, đã sắp chín giờ, không khỏi kêu lên thất thanh:" Hỏng bét rồi," Người hầu đều là nhìn sắc mặt nghe lời nói biết người, hỏi lại:" Nhậm tiểu thư không có thời gian sao?"
Cô nói:" Sáng nay tôi có lớp huấn luyện, nơi này lại cách nội thành xa..." Trầm giọng xuống, không nghĩ tới chính mình lại tâm lực lao lực sau đó lại ngủ say được như vậy, mà lại là ngủ thẳng đến trễ giờ như thế. Chỉ nghe thấy người hầu nói:" Đừng lo, tôi đi gọi người lái xe ra, đưa Nhậm tiểu thư vào khu vực nội thành." Không đợi cô nói gì liền đi ra ngoài gọi xe. Tố Tố chỉ sợ bị muộn giờ, thật may là tốc độ ô tô cực nhanh, chỉ mất ba mươi phút đã đưa nàng đến địa điểm huấn luyện.
Cô thay giày và váy múa, sau đó đi vào phòng tập luyện. Mọi người ở đây đều chuyên tâm luyện tập, chỉ có Trang Thành Chí để ý thấy cô đang lặng lẽ tiến vào. Liếc mắt nhin cô ta, cũng không nói gì. Buổi trưa theo thường lệ, mọi người ăn theo nhóm trong nhà hàng nhỏ, vừa ăn lẩu cười nói đùa giỡn, vừa vui vẻ la hét ầm ĩ gắp thức ăn. Cô thật sự không có khẩu vị, chẳng qua hoàn cảnh phải tùy tiện đối phó. Cơm nước xong xuôi đi ra ngoài, nhìn thấy bên kia đường đậu một xe Chervolet đen bóng, người ngồi trong xe hướng về cô vẫy tay, "Tố Tố!" Chính là Mục Lan.
Cô vui vẻ đi tới, hỏi:" Chân khá hơn chút nào chưa?" Mục Lan mỉm cười nói:" Tốt hơn nhiều rồi." Lại nói tiếp, "Không có chuyện gì cho nên mới tới tìm cậu uống cà phê đây."
Các cô thường đi quán cà phê, Mục Lan thích kem ly ở đó. Tố Tố lúc đầu không thích ăn cơm tây, cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng không ngồi yên. Vì vậy gọi một phần bánh ga tô nhân hạt dẻ. Nhưng chỉ cầm thìa bạc nhỏ, một hồi mới lấy một miếng nho nhỏ đặt vào trong miệng nhấm nháp. Mục Lan hỏi:" Hôm qua cậu đi đâu vậy? Tìm cậu khắp nơi cũng không thấy." Tố Tố không biết nói thế nào, chỉ khẽ thở dài. Mục Lan cười nói:" Có người nhờ tớ mời cậu đi ăn cơm đấy, chính là vị Trương tiên sinh lần trước đã gặp ở tiệm vàng." Tố Tố nói:" Tớ ghét nhất xã giao, cậu biết mà." Mục Lan cười nói:" Tớ đã nói không phải sao, nhưng đạo diễn lại ngàn cầu vạn mời, chúng ta không nên từ chối." Còn nói:" Vị Trương tiên sinh này, muốn giúp đỡ chúng ta diễn vở "Cát Tái Nhi", đạo diễn thấy tiền là sáng mắt, cậu không cần để ý hiểu là được rồi."
Tố Tố chậm rãi ăn bánh ga tô, Mục Lan lại nói:" Tớ không muốn nhảy ...... cũng không thể nhảy được nữa. Nhiều năm như vậy, ngược lại có chút không nỡ bỏ." Tố Tố kinh ngạc hỏi:" Cậu không nhảy, vậy sao được? Đạo diễn đều trông cậy vào cậu mà." Mục Lan cười nói:" Đêm hôm trước cậu nhảy tốt như vậy, hiện tại đạo diễn có thể trông cậy vào cậu."
Tố Tố buông thìa nhỏ xuống, hỏi:" Mục Lan, cậu giận tớ sao?"
Mục Lan lắc đầu:" Cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ luôn mong cậu thành công. Sao lại có thể giận cậu được? Tớ chẳng qua là nhiều năm như thế, chính mình cũng đã dạn dày sương gió, thật sự là không muốn nhảy nữa, mình muốn về nhà sau đó lập gia đình."
Tố Tố nghe cô nói như vậy, vừa kinh vừa hỉ, vội hỏi:" Có thật không? Người nhà Hứa công tử đồng ý rồi à? Vậy phải chúc mừng cậu."
Mục Lan lại cười, ngược lại có vẻ buồn rầu:" Bọn họ còn chưa đồng ý, chẳng qua tớ đối với Trường Ninh lại có mấy phần chắc chắn." Bưng lên ly cà phê uống một hơi cạn sạch, để ly xuống nói:" Chúng ta không nói tới chuyện không vui này nữa, đi dạo cửa hàng bách hóa đi."
Tố Tố cùng cô đi dạo cả buổi ở cửa hàng bách hóa, hai người đi dạo đên nỗi hai chân bủn rủn. Mục Lan mua không ít quần áo mới giày mới, ghế sau ô tô đầy ắp là những túi giấy hộp giấy vuông dài. Đột nhiên nghĩ tới, "Có một nhà hàng rất đắt tiền mới mở, tớ mời cậu đi ăn." Tố Tố biết trong lòng cô đang không thoải mái, nhưng mà không biết làm thế nào, cũng không thể ngăn cản, buộc lòng phải theo cô đi. Đến nhà hàng, bước xuống xe, Tố Tố cảm thấy chiếc xe bên đường có phần rất quen mắt, nhưng chưa nhớ ra là đã nhìn thấy ở nơi nào, nhưng không nghĩ tới là vừa bước vào cửa liền gặp Lôi Thiếu Công đang từ trên lầu đi xuống. Thấy cô liền có chút kinh ngạc, gọi lên một tiếng:" Nhậm tiểu thư."
Mục Lan thấy hắn, cũng là ngoài ý muốn, không nhịn được nhìn về phía Tố Tố. Chỉ nghe anh ta nói:" Tam công tử ở bên trong ... đang cho người đi khắp nơi tìm Nhậm tiểu thư đấy." Tố Tố không nghĩ nghe anh ta nói như thế, trong lòng có chút bối rối. Lôi Thiếu Công dẫn các cô đi vào bên trong, nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao, hóa ra là một gian phòng cực lớn. Mộ Dung Thanh Dịch thấy cô, bỏ lại mọi người đứng lên,"Ồ, bọn họ tìm thấy em rồi à?" Còn nói," Tối hôm qua tôi đi họp đến khuya nên chưa về nhà. Sau đó em lại chạy loạn, gọi bọn họ tìm em cả buổi chiều cũng không thấy."
Những người có mặt trong bữa ăn chưa bao giờ nghe thấy anh giải thích về hành tung của mình cho cô gái nào, ngược lại đều ngẩn người, một lúc sau phía sau mới có người cười nói:" Tam công tử, chúng ta đều thay cậu làm chứng, tôi hôm qua đúng là họp ở Song Kiều, không đi nơi nào khác." Những người đó đều đứng lên cười ầm ĩ. Một người khác nói:" Tam công tử may mắn có chúng ta nói hộ cho, đây là Hồng Môn Yến, ngoảnh lại nhất định biến thành tiệc rượu vui vẻ rồi." Tố Tố không ngờ bọn họ hiểu lầm như thế, mặt ửng hồng, cúi đầu xuống. Mộ Dung Thanh Dịch quay đầu cười nói:" Các người bớt ở đây nói bậy đi, đúng là vi lão bất tôn." (Già mà không có tôn nghiêm ^^). Một mặt dắt tay nàng, dẫn cô đi trong bữa tiệc, giới thiệu cô với mọi người. Bởi vì đều là tiền bối lớn tuổi, vì vậy nói với cô:" Hãy gọi là, đây là bác Vu, đây là chú Lý, đây là chú Uông, đây là bác Quan." Nhưng lại một mặt lại một lòng nói với cô như trẻ con, khiến cho bốn người đồng loạt đứng lên, luôn miệng nói:" Không dám." Bạn gái của hắn tuy nhiều, nhưng cho tới bây giờ chưa từng được giới thiệu với người khác như vậy, tình cờ gặp mặt, đều là ngầm hiểu ý, trong chốc lát trong lòng bốn người chỉ là kinh nghi bất định. (Kinh ngạc khó hiểu). Mộ Dung Thanh Dịch cũng không quan tâm. Lúc đầu Tố Tố nói rất ít, trước mặt người lạ, càng trở nên ít nói. Mục Lan là người vốn vô cùng thích náo nhiệt, nhưng lúc này cũng trở nên im lặng. Trong bữa tiệc chỉ nghe mấy người bọn họ nói đùa, nói chuyện cũng đều là những việc Tố Tố không hiểu.
Đến khi cơm nước xong đi về, Mộ Dung Thanh Dịch chịu sự giáo dục của lễ nghi phương tây thuần túy, giúp Tố Tố cầm túi xách, nhưng tiện tay giao cho người đi theo hầu. Hỏi:" Em nói đi dạo cửa hàng bách hóa, đã mua gì vậy?"
Tố Tố nói:" Tôi đi cùng Mục Lan, tôi không mua gì cả." Mộ Dung Thanh Dịch mỉm cười, nói:" Lần sau ra ngoài nói với tiểu Lôi một tiếng, hắn sẽ gọi xe đưa em đi, Nếu như muốn mua đồ, mấy cửa hàng đồ tây đều có sổ sách của tôi ở đấy, em nói một câu họ sẽ ghi lại." Tố Tố cúi đầu không nói gì. Muc Lan là một người vô cùng thông minh, thấy bọn họ nói chuyện, bèn viện cớ rồi đi trước.
Tố Tố đi theo anh xuống lầu, đi tới bên cạnh xe đứng lưỡng lự, thấy người theo hầu mở cửa xe, rốt cuộc cũng lấy dũng khí nói, "Tôi muốn về nhà." Mộ Dung Thanh Dịch nói:" Chúng ta lần này trở về." Anh rất tự nhiên kéo hông của cô, cô hoảng hốt thở gấp, một câu cũng không dám nói ra miệng, buộc lòng phải lên xe.
Lên xe anh cũng không buông tay ra, cô nhìn cảnh vật vút qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng rất loạn, thiên điều vạn tự (Nghìn điều vạn chữ),luôn cảm thấy cái gì cũng không bắt được, cô sợ những thứ phức tạp mơ hồ. Anh luôn khiến cho cô sợ hãi, từ khi bắt đầu cho tới hôm nay, cái sợ này đã bén rễ ăn sâu.
Trở lại Đoan Sơn, anh đi vào thư phòng xử lý công việc, cô đành phải đi lên trên gác. Đèn bàn trong phòng ngủ có chụp đèn màu trắng ngà, phát ánh sáng màu kem, phảng phất in lên trên tường ngọt ngào giống như mật. Tối nay ánh trăng thật đẹp, thong dong nhú lên giữa bóng những cành cây phía đông. Cô nhìn vầng trăng kia, bao quanh giống như mặt gương đồng, ánh trăng mờ mịt lại giống như bị ngăn cách bởi tầng lụa mỏng. Ngọn đèn cùng ánh trăng, đều mịt mờ mà thấm xuyên thấu qua khắp phòng, tản ra tựa như thủy ngân vô khổng bất nhập (Chỗ nào cũng có, ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu),đổ xuống chiếm giữ mọi thứ. Cô thiếp đi trong sự mông lung mờ mịt.
Ánh trăng vẫn đẹp như vậy, nhàn nhạt chiếu ở đầu giường. Cô mơ màng trở mình, trong lòng đột nhiên sợ hãi, từ đó liền tỉnh, Trong bóng tối chỉ cảm thấy anh vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên gương mặt của cô. Mặt cô liền nóng hổi, nóng như muốn bốc cháy, theo bản năng co rụt lại phía sau. Anh bắt lại được vai cô, không cho cô né tránh. Nhiệt độ môi anh nóng bỏng thiêu đốt người, cô muốn chống cự theo bản năng. Anh lại bá đạo chiếm giữ hô hấp của cô, sức lực trên môi làm cô suýt nữa nghẹt thở. Cô đưa tay đẩy anh, tay anh lại xuyên qua vạt áo lỏng lẻo, muốn loại trừ trở ngại giữa hai người. Thân thể cô mềm nhũn, anh buộc chặt cánh tay, kêu lên một tiếng thật trầm:" Tố Tố."
Gió nhẹ lay động sợi rèm cửa sổ, phảng phất như mùa xuân chợt nổi lên gợn sóng lăn tăn.