🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi hoàng hôn xuống trời có nổi gió lên, mùa đông ở Ô Trì cũng không giá buốt, nhưng khi gió phương Bắc thổi tới, nói cho cùng cũng có mấy phần lạnh cắt da cắt thịt. Mọi người đi ra khỏi phòng có lò sưởi, chạm mặt phải ngọn gió thổi tới, không khỏi cảm thấy rùng mình. Chỉ nghe thấy tiềng giày da "lọc cọc" đồn dập trên hành lang vang lên, mặt Mộ Dung Thanh Dịch không khỏi lộ vẻ mỉm cười, quả nhiên là, chỉ thấy người tới khuôn mặt trong trẻo yêu kiều, đi gấp quá, chỉ kịp đánh một lớp phấn trắng trên mặt. Anh lại cố ý kéo dài giọng xuống nói:" Duy Nghi, sao lại không có dáng vẻ của con gái vậy, quay lại để mẹ nhìn thấy xem nào." Duy Nghi ngẩng mặt lên, cười nói:" Tam ca, anh bớt ở chỗ này chó chê mèo lắm lông đi. Hội nghị của mọi người đã khai mạc rồi ư?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói:" Không hẳn là hội nghị, chẳng qua là cha nhớ tới mấy chuyện, bảo chúng ta tới để hỏi." Duy Nghi nói:" Nghe nói anh gần đây lại thăng chức, hôm nay mời em đi ăn cơm đi." Bên cạnh đều là những người cực kỳ quen thuộc, đã có người kêu lên một tiếng: "Tứ tiểu thư, đừng dễ dàng tha cho Tam công tử, hôm nay nghiêm khắc bắt chẹt hắn một trận đi." Cô quanh năm học ở nước ngoài, trong nhà lại là người nhỏ tuổi nhất, cho nên cả nhà đều rất thiên vị cô. Mộ Dung Thanh Dịch hiểu rõ nhất cô em gái này, nghe cô nói như vậy, chỉ cười, "Có ai là không biết các người lòng dạ hẹp hòi, có chuyện gì cứ nói thẳng." Huynh muội bọn họ trò chuyện, những người bên cạnh thấy vậy rối rít đi ra ngoài. Duy Nghi lúc này mới nói: "Hôm nay là sinh nhật của Mẫn Hiền đấy." Mộ Dung Thanh Dịch cười nói: "Thật sự hôm nay anh có việc, ban nãy cha có phân phó xuống rồi. Các người đi ăn cơm, khi về nhớ ghi vào sổ của anh là được rồi." Duy Nghi kéo ống tay áo anh xuống, nói:" Cái gì thế này?" Đôi mắt to xoay tròn đảo qua đảo lại. "Chẳng lẽ những lời đồn thổi bên ngoài đều là sự thật ư?"+
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Em đừng có nghe người ta nói bậy. Bên ngoài đồn thế nào?"
Duy Nghi nói: "Nói anh si mê một vũ nữ, cực kỳ xinh đẹp."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Vớ vẩn. Người ta nói hươu nói vượn em cũng tin là thật, xem trở về mà truyền tới tai của cha, anh sẽ tới hỏi chuyện em đấy."
Duy Nghi duỗi một ngón tay chỉa vào anh, "Cái này không được, cuối cùng hôm nay anh có chịu đi hay không đi? Nếu không đi, em liền nói với mẹ chuyện của anh."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Em bớt ở đây phiền phức đi, vì sao lại phải thay Mẫn Hiền nói chuyện thế?"
Duy Nghi "A" lên một tiếng, nói: "Lần trước đi ăn, em thấy hai người rất là lạ nha, ắt hẳn là đang cãi nhau, cho nên em mới tốt bụng giúp anh đấy nha."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Vậy thì cảm ơn cô, chuyện tôi và Mẫn HIền không cần cô phải lo giúp."
Duy Nghi nói: "Nghe giọng điệu này cũng biết là anh không được, mẹ nói không sai, anh cũng nên nếm trải qua thua thiệt, mới biết được sự lợi hại của phụ nữ."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Nhìn em xem, đây là lời nói của tiểu thư chưa kết hôn sao?"
Khóe miệng Duy Nghi khẽ cong lên, liền sau đó nở nụ cười, "Dáng vẻ này của anh, thật giống cha quá đi. Các người chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn."
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Càng nói càng hư rồi." Xoay người lại định đi, Duy Nghi hỏi: "Anh thực sự không đi à?"
Anh chỉ đáp lại: "Anh có việc."
Anh quả thật là có công việc, đến buổi chiều, còn có một bữa cơm nửa việc công nửa xã giao cá nhân, một bữa tiệc bảy tám người ai cũng đều biết uống rượu. Rượu là rượu Hoa Điêu, uống lâu mới ngấm say, cảm giác chếnh choáng say bốc lên cả mặt, mặt đỏ bừng bừng tới tận mang tai, lúc quay về hạ kính xe xuống hóng gió, cuối cùng cảm giác say cũng không còn nhiều. Đến nhà vừa xuống xe, nhìn thấy xe quen thuộc đậu chỗ đó, xoay người nhìn thấy Lôi Thiếu Công. Lôi Thiếu Công lập tức hiểu ý, quay sang nháy mắt với nhóm người theo hầu, tất cả mọi người lẳng lặng đi ra ngoài. Một mình Mộ Dung Thanh Dịch đi vào từ cửa sau phía hành lang gấp khúc, rón rén đi qua cửa phòng khách nhỏ thì bị Mộ Dung phu nhân nhìn thấy, liền gọi mọt tiếng: "Lão tam". Anh buộc lòng phải đi vào, cười nói: "Mẹ, ngày hôm nay thật náo nhiệt."
Đúng là náo nhiệt, một phòng đầy phụ nữ. Thấy anh đi tới, bỗng nhiên lặng im phăng phắc. Trong đám người chỉ nhìn thấy một đôi mắt tự sân tự oán ngắm nhìn anh. Anh tiếp xúc qua với Mộ Dung phu nhân, liền quay mặt sang nói chuyện cùng Cẩm Thụy: "Đại tỷ, bộ sườn xám mới này thật đẹp nha." Cẩm Thụy chu miệng ra, nói: "Chuyện ngày hôm nay, nói chêm chọc cười cũng đừng nghĩ chị sẽ cho qua, chú làm thế nào để đền buổi sinh nhật với chúng ta đây?"
Cảm giác chếnh choáng say trong Mộ Dung Thanh Dịch dâng lên, chỉ muốn đi ngủ. Nhưng với sự tình trước mắt, anh buộc lòng phải nén cảm giác đó xuống, nói: "Là em không đúng, ngày khác sẽ mời Khang tiểu thư đi ăn để đền tội." Ba chữ "Khang tiểu thư vừa nói ra khỏi miệng,sắc mặt Khang Mẫn Hiền lập tức thay đổi. Cẩm Thụy thấy tình hình có vẻ không tốt, liền vội vàng nói: "Lão tam thực sự là say nên hồ đồ rồi, nhanh đi lên lầu nghỉ ngơi đi, chị sẽ gọi nhà bếp nấu canh giải rượu mang lên. Đúng như ước muốn của Mộ Dung Thanh Dịch, tự nhiên có bậc thang đi xuống, "Mẹ, chị cả, con đi trước đây."
Khang Mẫn Hiền thấy hắn không coi ai ra gì nghênh ngang mà đi, vừa nhẫn vừa nhịn, nước mắt chỉ một chút nữa thì tràn mi. May mắn cô là người cực kỳ có nguyên tắc, lập tức coi như không có chuyện gì, liền cùng Cẩm Thụy nói sang chuyện khác. Mãi cho đến khi tất cả khách khứa đã đi về, lại ngồi nói chuyện với Mộ Dung phu nhân một lúc rồi mới chào ra về. Cô vừa đi, Cẩm Thụy liền thở dài. Duy Nghi nhanh mồm nhanh miệng, tuổi nhỏ vô lo, nói: "Anh ba thật tuyệt tình, thực sự để cho người ta thất vọng đau khổ." Nghe xong Mộ Dung phu nhân cười rộ lên: "Con ở đây bất bình cái gì?" Ngừng một lúc còn nói, "Đứa nhỏ Mẫn Hiền này thân thế rất tốt, đáng tiếc là lão tam đối với nó rất lạnh nhạt." Cẩm Thụy nói: "Khuyết điểm của lão tam là đã quen được nuông chiều."
Mộ Dung phu nhân nói: "Hiện tại cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần chuyện đại sự nó không hồ đồ là được." Nói đến đây thì giọng nói đột nhiên trầm xuống, " Tôi đây là bề trên không dám miễn cưỡng nó, chính là sợ nó lại giống như Thanh Du." Nhắc tới con cả, vành mắt lập tức đỏ hoe. Duy Nghi trong lòng khổ sở, Cẩm Thụy nói: "Mẹ, không có việc gì sao lại nhắc tới làm gì." Trong mắt Mộ Dung phu nhân đã đẫm nước mắt, khẽ khàng than một tiếng: "Cha con tuy là ngoài miệng không nói gì, nhưng cuối cùng đã hối hận. Thanh Du nếu không phải là ... đã xảy ra việc gì." Nói xong câu cuối cùng, giọng nói có chút nức nở. Vành mắt Cẩm Thụy cũng đỏ hoe, nhưng cố gắng khuyên giải an ủi: "Mẹ, đó là chuyện ngoài ý muốn, Người không được tự trách mình nữa." Mộ Dung phu nhân nói: "Mẹ vừa nghĩ tới liền cảm thấy đau lòng. Hôm qua cha các con đi ra ngoại ô, sau khi trở về thì nhốt mình ở thư phòng rất lâu.... Chỉ sợ rằng cha các con so với ta thì càng đau lòng hơn. Mẹ còn có thể lẩn tránh không nhìn không nghĩ tới, nhưng ông ấy hàng năm còn phải nhìn phi hành đoàn diễn tập."

Cẩm Thụy gượng cười nói: " Duy Nghi, đều là tại em không tốt, khiến cho mẹ đau lòng." Duy Nghi dắt tay của mẹ, nói: "Mẹ, đừng đau lòng nữa nha, lại nói tiếp luôn là tam ca không được, ngày mai phải phạt anh ấy tưới nước cho tất cả hoa một lần mới được." Cẩm Thụy nói: "Hình phạt này rất hay nha, chỉ sợ anh ấy tưới đến bầu trời tối đen cũng tưới không xong." Duy Nghi nói: "Thế mới tốt, ai bảo hắn suốt ngày không ở nhà, bận rộn đến nỗi ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Dành ra một ngày để đi cùng mẹ cũng là nên làm." Cẩm Thụy nói: " Chị trông đợi anh ấy ở nhà với mẹ ư? Quên nó đi, quay lưng đi nghe điện thoại, sau đó lại chạy mất hút." Hai người câu được câu không nói chuyện, nhưng cũng không ai xen vào được. Mộ Dung phu nhân nói: "Mẹ đi lên xem lão tam một chút, hôm nay nhìn nó giống như thực sự đã uống say rồi." Lên tới tầng đi vào phòng ngủ của con trai, vừa vặn đúng lúc Mộ Dung Thanh Dịch tắm xong đi ra ngoài. Mộ Dung phu nhân nói: "Sao lại không sấy khô tóc rồi mới đi ngủ? Chút nữa sẽ bị đau đầu cảm lạnh đấy." Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Tôi không phải trẻ con." Nói tiếp: "Mẹ, tôi và Mẫn Hiền thực sự không có duyên phận, mẹ cùng chị cả, về sau đừng như hôm nay tận lực lôi kéo chúng tôi nữa." Mộ Dung phu nhân nói: "Mẹ thấy quan hệ của hai người cũng không tệ, hơn nữa, từ sau khi con về nước, các con cũng có qua lại, sao bây giờ lại nói như vậy? Cha con thật sự thích đứa bé kia, nói nàng rất được." Mộ Dung Thanh Dịch ngáp một cái, nói: "Cha thích ..... Mẹ, người phải coi chừng đấy."
Mộ Dung phu nhân quát khẽ: "Đứa trẻ này sao lại không biết trên dưới mà nói bậy thế nhỉ?"
Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Ngược lại, tôi không thích."
Nói câu ngược lại đó xong Mộ Dung phu nhân nhíu mày lại, một lúc lâu mới hỏi: " Có phải trong lòng con có người khác không?" Một lúc lâu không nghe được anh trả lời, chỉ nghe được tiếng hô hấp đều đều, thì ra là đã ngủ rồi. Mộ Dung phu nhân cười khẽ, thay anh đắp chăn, xong mới đi ra ngoài.
Bởi vì là cuối năm là mùa ít khách, trong đoàn tạm dừng các buổi biểu diễn, nhưng theo thường lệ vẫn có bốn buổi huấn luyện mỗi tuần. Trong phòng luyện tập không có thiết bị sưởi ấm, nhưng đến khi giật mình đứng lên, ai cũng thấm đẫm mồ hôi, ngược lại không cảm thấy lạnh. Vì vết thương ở chân nên Mục Lan vẫn chưa có huấn luyện, chiều hôm đó thay giày múa tới luyện tập ba giờ đồng hồ, cũng là một thân đầy mồ hôi. Thấy cũng gần hết giờ, vì vậy cô ngồi trong góc lấy khăn mặt lau mồ hôi, vừa xem Tố Tố luyện tập.
Hình như Tố Tố lại có chút không tập trung, động tác có phần cứng nhắc, sau một lúc lâu, vẫn là không luyện tập được, bèn đi tới uống nước lau mồ hôi, những giọt mồ hôi trong suốt lấp lánh trên gương mặt như đóa phù dung. Mục Lan thấy mọi người đều ở cách xa, vì vậy liền thấp giọng hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"
Tố Tố lắc nhẹ đầu không nói gì, Mục Lan lại biết nguyên nhân, cố tình hỏi: "Có phải là đang giận dỗi Tam công tử không?"
Tố Tố nói khẽ: "Tớ đâu có thể cùng anh ấy giận dỗi." Mục Lan nghe thấy thế, cũng đoán được bảy tám phần. Nói: "Tớ nghe Trường Ninh nói, tính cách Tam công tử nóng nảy không tốt, lại có thân phận như thế, đương nhiên là khó tránh khỏi." Tố Tố không nói, Mục Lan nói tiếp: "Dù sao cũng đã nhiều ngày chưa gặp mặt anh ấy rồi, hẳn là công việc của anh ấy rất bận rộn."
Rốt cuộc Tố Tố cũng nói: "Tớ không biết." Mục Lan nghe giọng điệu này, rất có thể là hai người đang thực sự xích mích nhau. Vì vậy khẽ thở dài, nói: "Có vài lời này, không biết có nên nói cho cậu biết hay không." Ngừng lại một lúc mới nói: "Tớ vẫn phải khuyên cậu, không cần quá nghiêm túc. Tớ nghe nói anh ta có quan hệ cực tốt một người bạn gái, đó là Lục tiểu thư của nhà Khang tướng quân, sợ rằng tết này hai người đó sẽ đính hôn."
Tố Tố nghe xong cũng không thấy nói gì. Mục Lan nói: "Tớ thấy Tam công tử đối với cậu cũng vẫn còn chút thật lòng, chỉ là Mộ Dung là hạng người gì? Mấy năm nay tớ đều đã nhìn thấu hết ấm lạnh rồi, Hứa gia chẳng qua gần mười năm nay mới được thế, nhưng từ trên xuống dưới mắt còn cao hơn trời. Trường Ninh đối với tớ như thế, nhưng đến tận bây giờ cũng không thể nói kết hôn, huống chi là Tam công tử."
Tố Tố vẫn im lặng. Mục Lan thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên lung của cô, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ thật sự không nên nói chuyện đó. Lát nữa tớ mời cậu ăn cơm nhé?"
Lúc này Tố Tố mới lắc đầu nói: "Mợ gọi đi ăn cơm rồi." Mục Lan nói: "Cậu đã đồng ý bà ấy chưa? Không cần phải đi, nếu không... trở về lại bực bội." Tố Tố nói: "Bất kể như thế nào, suy cho cùng vẫn là bà ấy nuôi tớ lớn lên. Cũng chỉ là đòi tiền, tớ đem đưa cho bà ấy hai tháng tiền lương là được."
Mục Lan nói: "Tớ mặc kệ cậu, dù sao cậu cũng không chịu nghe."
Tố Tố thay quần áo đi đến nhà cậu, đường rất xa, xe ba bánh đi vào được lại chậm chạp, khi đến thì trời đã tối đen. Cô xuống xe đứng trước cửa hàng tạm hóa, chị họ cô Ngân Hương đang trông coi cửa hàng, thấy cô bèn quay đầu hướng vào trong phòng gọi: "Mẹ, Tố Tố tới." Mợ vẫn như cũ, khoác lên người là một bộ quần áo vải hoa màu xanh mặc cùng áo bông khoác lên người, nhìn trông càng có vẻ mập mạp. Nhìn thấy cô liền cười rạng rỡ: "Tố Tố mau vào ngồi, năm ngoái con đã qua hai mươi tuổi nhưng không tổ chức sinh nhật cho con được, năm nay làm bù cho con." Còn nói, "Ngân Hương rót cho em gái con một chén trà, cùng em gái trò chuyện, mẹ còn xào hai món sau đó ăn cơm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.