Lương đế chậm rãi đưa tay ra, muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa mi tâm Thất hoàng đệ của hắn, nhưng lại bị Tiêu Cảnh Diễm tựa như lạnh run né tránh. Tay của Lương đế đông cứng ở nơi đó, nhất thời nói không ra trong lòng là tâm tình gì. Thẩm Truy và Thái Thuyên nói xong mọi chuyện thì liền hành lễ rời khỏi điện, lưu lại một mình Tiêu Cảnh Diễm. Rồi chợt nhìn thấy một nhóm đại thần, các thần tử tới tới lui lui, Tiêu Cảnh Diễm bất kể chuyện lớn nhỏ, đem tất cả tấu chương nhất nhất nghe qua, hồi đáp những việc khẩn cấp, lưu lại chiết tử không gấp, đợi sau khi mọi người rời đi thì một mình xem lại. Chỉ xem một chút, trời đã vào đêm.
Cao Trạm nhìn thời thần, liền khuyên Tiêu Cảnh Diễm dùng thiện. Bữa ăn rất đơn giản, nhìn qua hoàn toàn không giống lề thói của Đế vương. Tiêu Cảnh Diễm ngay cả lúc ăn cơm cũng cau mày, hiển nhiên vẫn đang suy tư về đống chiết tử kia. Lương đế cảm thán trong lòng, mơ hồ sinh ra chút kiêu ngạo, cảm thấy hoàng đệ do một tay hắn dạy dỗ quả thật là tâm gắn liền với bách tính, ưu quốc ưu dân, nhưng lúc sau lại tăng thêm bi thương. Hắn nhìn Tiêu Cảnh Diễm một mình dùng hết bữa cơm, rồi tiếp tục vùi đầu vào trong đống chiết tử, dung nhan gầy gò, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, ánh nến sáng rõ đến tận đêm khuya.