*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lang Gia Sơn cũng được, chân trời góc biển cũng được, là bằng hữu huynh đệ hoặc cái gì khác cũng được, vì hết thảy đều không được thừa nhận. Nếu như chỉ còn một đoạn năm tháng ngắn ngủi như thế, vậy sinh mạng còn sót lại của Lâm Thù chẳng lẽ phải trở thành nỗi di hận dài đằng đẵng?
Thời điểm Tiêu Cảnh Diễm trở lại Lâm phủ thì sắc mặt tái nhợt đã có chút dọa người. Vừa bước vào, y liền nghe thị tòng nói Lâm Thù đã sớm hồi phủ và đang ở trong phòng chờ mình. Mặc dù trong đầu đang rất là khó chịu nhưng Tiêu Cảnh Diễm cũng không thể không sinh ra chút hoài nghi, vì vậy lập tức đi nhanh mấy bước. Lúc đến dưới mái hiên phòng, Tiêu Cảnh Diễm có phần thở dốc, cố bình phục một lúc mới dám đẩy cửa vào. Chỉ thấy Lâm Thù ngồi bất động cạnh kỷ trà thấp, tựa như pho tượng đá điêu khắc. “Lâm…” “Đã về rồi.” Hiếm khi thấy Lâm Thù cắt ngang lời Tiêu Cảnh Diễm, cả người hắn giống như đột nhiên sống lại. Lâm Thù từ trên chậu than cầm lấy một bình trà, trong bình vẫn là nước trắng như cũ. Hắn rót một tách đặt lên kỷ trà, nói với Tiêu Cảnh Diễm, “Ngồi, ta có lời nói với huynh.” Chậu than… Toàn bộ ánh mắt của Tiêu Cảnh Diễm đều bị những việc nhìn như bình thường này dẫn dắt. Y nghi ngờ quan sát nét mặt Lâm Thù, phát hiện thần sắc hắn u ám, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi thật nhỏ mà dày đặc, nhưng hắn lại giống như không có cảm giác. Y không ở trong phòng, Lâm Thù nổi lửa làm gì? Lâm Thù trời sinh thể nóng, ngồi gần chậu than như vậy chính là làm cho bản thân khó chịu… Hay là lại đang dò xét y? “Huynh không phải sợ nóng ư, hay cách xa chậu than một chút đi.” “Huynh biết rõ ta sợ nóng.” “Nhiệt độ của huynh luôn cao hơn người thường, khó tránh khỏi sợ nóng.” Nhìn một chút, ai có thể nghĩ tới có một ngày Tiêu Cảnh Diễm y cũng có thể thuận miệng nói ra những lời này như thế. Trong lòng Lâm Thù như có liệt hỏa hừng hực, gương mặt tê dại. Hắn ngửa đầu uống cạn chung nước trắng, sau đó đưa tay về phía bánh quả phỉ trên kỷ trà. Tiêu Cảnh Diễm lần này cả kinh, vội vàng xuất thủ thu lại khay bánh quả phỉ, đẩy điểm tâm khác qua, lấp liếm nói, “Chẳng lẽ Lâm huynh ở soái phủ chưa ăn no? Nếm thử bánh quế hoa một chút đi, ngọt hơn đó.” “Bánh quế hoa rất ngán, ta muốn ăn bánh quả phỉ.” “Ách… Mẫu thân có nói qua với ta, huynh dị ứng với bánh quả phỉ…” “Tiêu Cảnh Diễm!” Thanh âm Lâm Thù bỗng dưng cất cao, trong lòng Tiêu Cảnh Diễm liền vang lên tiếng lộp bộp, không còn ngôn ngữ, “Ngày trước ta tạm coi như huynh trêu chọc ta. Hôm nay huynh còn muốn tiếp tục giả vờ sao?” Hắn phát hiện ra rồi. Cũng đúng, đã sớm cần phải biết. Thời niên thiếu luôn không thừa nhận, nhưng kỳ thực nội tâm Tiêu Cảnh Diễm đã sớm biết Lâm Thù nhạy bén thông suốt thế nào. Tiêu Cảnh Diễm lại luôn luôn không am hiểu đạo lý này, làm sao có thể lừa gạt Lâm Thù mấy tháng. Nhưng Lâm Thù trước đây không vạch trần, hôm nay lại… Chợt nhớ đến chuyện vừa nói với hoàng huynh, Tiêu Cảnh Diễm chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, lúng ta lúng túng, “Lâm huynh…” “Lâm huynh cái gì! Huynh thậm chí quên mình vì nghĩa cứu ta, còn gọi xa lạ như thế? Tiêu Cảnh Diễm, huynh… Huynh có suy nghĩ cho ta hay không?” Lâm Thù ngay cả chuyện này cũng biết? Tiêu Cảnh Diễm hoàn toàn mất đi ngôn ngữ, cuối cùng từ trong suy nghĩ hỗn loạn rút ra một chút thần thức, đánh giá sắc mặt sơn vũ dục lai[1] của Lâm Thù giờ phút này. Lời của Lận Thần hôm đó vẫn còn ở bên tai y, y quả thật không có quyền thay người nào quyết định sinh tử, cũng chỉ là một bên tình nguyện, xung động lỗ mãng muốn cứu Lâm Thù. Y nhìn như không quan tâm tính mạng mình, thành toàn tình nghĩa bằng hữu, nhưng kỳ thực chính là sự ích kỷ nhất. Vô luận là tự trách áy náy của Lâm Thù sau khi biết được chân tướng, hay là do y ôm lấy tình cảm vượt qua thủ túc với Lâm Thù, thì đều quá mức tư lợi. Trầm mặc với Tiêu Cảnh Diễm là đáp án vẻn vẹn bất đắc dĩ có thể đưa ra, còn với Lâm Thù là kinh sợ. Hắn vòng qua kỷ trà, muốn dốc sức nện cho Tiêu Cảnh Diễm một trận, để người này thanh tỉnh hơn. Nhưng mà, bản thân hắn đối với tính tình Tiêu Cảnh Diễm thật sự cực kỳ hiểu rõ, vì vậy, hắn lại muốn nhấn người vào trong ngực, để cho chính mình xác định người này rõ ràng còn sống, chưa từng vì cứu hắn mà xảy ra chuyện không may. “Tiểu Thù… Ta… Thật xin lỗi.” Tựa hồ trừ nói xin lỗi, y không còn sự lựa chọn nào. “Huynh làm sao có lỗi với ta.” Lâm Thù nói, “Huynh chính là ân nhân cứu mạng của ta.” Lại là hồi lâu yên tĩnh, Tiêu Cảnh Diễm không biết đến tột cùng phải nói gì mới có thể hóa giải cơn giận dữ của Lâm Thù, rốt cuộc vẫn là Lâm Thù không nhịn được cật vấn, hỏi tiếp, “Huynh… Huynh có biết nếu huynh vì vậy mà xảy ra chuyện gì, ta phải nghĩ như thế nào không?” “… Ta biết. Ta hôm nay cũng không có gì đáng ngại. May mà độc này cùng dư độc trong cơ thể ta triệt tiêu lẫn nhau, không phải là rất tốt…” “Tốt cái rắm!” Lâm Thù không nhịn được nữa, nắm chặt vạt áo Tiêu Cảnh Diễm, “Huynh căn bản không biết ta sẽ nghĩ thế nào!” “Ta dĩ nhiên biết!” Tiêu Cảnh Diễm rốt cuộc vẫn có chút ủy khuất. Những gì hôm nay Tiêu Cảnh Vũ nói quả thật khiến y lo lắng sợ hãi, trong lòng chậm rãi vặn xoắn, “Đệ biết khi ta đến Bắc cảnh nhìn thấy đệ nằm trên giường, trúng phải độc vô giải trong truyền thuyết, ta nghĩ thế nào không?” Lâm Thù nhất thời bị Tiêu Cảnh Diễm hỏi khó, chỉ là hắn không cam lòng, theo bản đáp lại, “Làm thế nào giống nhau…” “Đúng! Là không giống nhau.” Tiêu Cảnh Diễm nhắm mắt lại, oán hận nói, “Nếu như không phải đúng lúc ta có đọc qua bút ký của Lận Thần, nếu như không phải đúng lúc Lận Thần theo ta đến Bắc cảnh, nếu như không phải là ta… Ta sẽ phải trơ mắt nhìn đệ chết đi, giống như Lưu Tướng quân mười mấy năm trước.” Y nói xong lời cuối cùng thì đã không quản được biểu lộ của tâm tình, thanh âm buồn bã cấp thiết. Lâm Thù nghe thế không khỏi giật mình, đột nhiên từ trong tâm trí quay cuồn lăn ra ngoài. Đúng, căn bản không giống nhau. Tiêu Cảnh Diễm vốn là bằng hữu trượng nghĩa nhất trong thiên hạ, y cứu hắn cũng chính là tự giải thoát. Mà hắn không cách nào tiếp nhận là bởi vì bản thân đối xử với Tiêu Cảnh Diễm đã không phải là huynh đệ thủ túc, đó là loại tồn tại bí mật hơn, trân quý hơn. Lâm Thù lúc này tức giận như thế là bởi vì hắn sợ có một chút sai lầm mà mất đi người tâm ái. Nhưng, đối với Tiêu Cảnh Diễm mà nói, dùng sức lực của chính mình cứu hảo hữu một mạng là thiên kinh địa nghĩa, cũng là đạo nghĩa của y, đường đường chính chính. Có lẽ vấn đề này đã trở thành mấu chốt, cây đuốc trong lòng Lâm Thù chợt giội tắt. Hắn hận không thể trực tiếp nói rõ với Tiêu Cảnh Diễm rằng tình nghĩa của mình không giống ngày xưa, nhưng giờ phút này làm thế nào cũng không mở miệng được. Hồi lâu, Lâm Thù cũng sinh ra cảm giác ủy khuất, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm, chỉ mong ánh mắt có thể đốt cháy một lỗ thủng trên ngực đối phương. Về phần Tiêu Cảnh Diễm, sau khi nói xong liền cảm thấy một hơi thở cũng vận không lên, nghẹn đến mức ba sườn lại phát đau, nhưng cũng chẳng so được một phần vạn nỗi đau đớn của những ngổn ngang đang trở mình quấy nhiễu trong đầu. Lâm Thù nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diễm, hiển nhiên có thể nhận ra được y có cái gì không đúng, nhất thời lại bị sắc mặt của y dọa sợ đến hồn phi phách tán. Hắn liền vội vàng đỡ người lên giường, cẩn thận nhét góc chăn vào. Tiêu Cảnh Diễm vừa nằm xuống thì càng cảm thấy đầu choáng váng, não căng ra, cả người rét run, trong chốc lát đã không phân biệt rõ thanh âm của Lâm Thù, cứ như thế chìm vào bóng tối, lưu lại Lâm Thù một mình vừa luống cuống vừa đau lòng. Hắn ngồi canh giữ bên cạnh y đến nửa đêm mới thần sắc hoảng hốt ly khai. ~*~ Trận cãi vã này không nhanh đã kết thúc, trở thành một cây gai trong lòng Lâm Thù. Ai ngờ Tiêu Cảnh Diễm ngày thứ hai vẫn chưa tỉnh lại, Lâm Thù liền bị dọa sợ đến nỗi cũng không nhắc đến chuyện trong lòng còn tức giận hay không, chỉ bắt lấy Lận Thần, mạnh mẽ hỏi, “Rốt cuộc là thế nào? Có gì đáng ngại không?” Sắc mặt Lận Thần ngưng trọng, đương nhiên không muốn để ý Lâm Thù. Hắn thi châm và rót thuốc xong thì giao cho Yến đại phu chăm sóc, sau đó mới kéo Lâm Thù ra sân, vỗ đầu một cái, “Chờ đệ ấy tỉnh lại, ta lập tức dẫn đệ ấy đi.” Nghe vậy, Lâm Thù quả thật muốn vứt bỏ một thân tu dưỡng. Ngày hôm qua, sau khi từ trong miệng Phó tướng kia biết được chuyện này, tâm hắn một khắc cũng không được an tĩnh. Cho nên, lời nói không đầu không đuôi của Lận Thần giống như dầu sôi tưới vào lửa, nước lạnh phủ lên băng, sắc mặt Lâm Thù âm trầm, tựa như có thể ngưng tụ dòng nước chảy, “Ngươi nằm mơ đi! Có ta ở nơi này, ta xem ngươi có thể đưa người đi hay không.” “Vậy không bằng chúng ta cưỡi lừa nhìn xướng bản[2].” “Lận Thần, ngươi đừng tưởng rằng…” “Đệ ấy ở kinh thành này sớm muộn cũng khiến bản thân khó chịu mà chết. Không cần chờ một năm sau, ta xem qua năm đã có thể nhập liệm rồi.” Lận Thần nói xong nửa câu thì thấy Lâm Thù bỗng chốc cứng ngắc như gỗ đá. Hắn giật mình, dường như có chút hiểu ra, rồi lại xị mặt, tiếp tục nói, “Ngươi đã biết độc của mình giải như thế nào?” Lâm Thù cứng ngắc gật đầu, vô hạn khủng hoảng như thủy triều vồ lấy hắn. Giờ phút này, hắn thậm chí không thể cẩn thận suy tính. Thiếu tướng quân khí phách phấn chấn giống như bị một câu nói của Lận Thần đẩy tới bên vách núi. “Vậy ta cứ việc nói thẳng. Tiêu Cảnh Diễm vốn thừa lại nửa cái mạng, đệ ấy đáp ứng ta sau một năm sẽ theo ta về Lang Gia Sơn. Có lẽ, ta còn có thể giúp đệ ấy sống thêm vài năm.” Tòa thành to lớn nghiêng sập, ầm ầm rơi xuống đất. Kết thúc thanh âm huyên náo ồn ào thì chỉ nghe thấy tiếng yên tĩnh của kim điểm vào đất. Sau hai ngày thịnh nộ cùng nỗi thống khổ cực độ, Lâm Thù rốt cuộc đã hiểu tường tận loại tình cảnh rõ ràng là đau nhưng lại không thể đau, đó là tình cảm đã không cách nào tiếp nhận. Với Lâm Thù mà nói thì đúng là bình tĩnh. Hắn trầm mặc hồi lâu dẫn đến nghi ngờ gượng gạo, nói, “Đã… Kém đến như thế à?” Cho nên Tiêu Cảnh Diễm phải gạt hắn, thậm chí dối lừa tất cả mọi người ở Kim Lăng, “Ngươi nói đi Lang Gia Sơn… Liền có thể có chuyển biến tốt?” Lâm Thù trả lời như vậy, ngược lại khiến cho Lận Thần thay đổi cách nhìn. Hắn quan sát Lâm Thù một cách kỳ dị, nói, “Đương nhiên so với kinh thành ồn ào này tốt hơn. Ngươi rốt cuộc đã nói gì với đệ ấy…” Lâm Thù giơ tay chấm dứt những lời nói vô dụng này, hắn hiện nay chỉ muốn nắm được một thứ rõ ràng mạch lạc, đó chính là cơ hội sống của Tiêu Cảnh Diễm. Lang Gia Sơn cũng được, chân trời góc biển cũng được, là bằng hữu huynh đệ hoặc cái gì khác cũng được, vì hết thảy đều không được thừa nhận. Nếu như chỉ còn một đoạn năm tháng ngắn ngủi như thế, vậy sinh mạng còn sót lại của Lâm Thù chẳng lẽ phải trở thành nỗi di hận dài đằng đẵng? Lâm Thù bị đẩy xuống vách đá, chỉ cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng bay bổng, không có lực đạo, nhưng hắn còn muốn tiếp tục hỏi, “Cảnh Diễm đáp ứng ngươi thời hạn một năm, hiện nay thật đúng là… Không chống nổi?” Tâm Lận Thần không đành lòng, sinh ra chút áy náy, cuối cùng nới lỏng miệng, “Cũng không phải.” “Vậy theo ý nguyện của huynh ấy đi.” Thanh âm Lâm Thù nhàn nhạt, nhưng đó chính là toàn bộ khí lực cả người hắn dốc được, “Đều chiều theo huynh ấy.” Dứt lời, hắn không lưu tâm thần tình của Lận Thần, lập tức xoay người đi vào phòng, bỏ lại Lận Thần ở phía sau với sắc mặc thay đổi mấy vòng. Lận Thần muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng đứng bên ngoài phòng rất lâu, thời điểm rời đi không khỏi nói thầm, “Hỏng rồi…” Hoàn Chương 25 ~oOo~ [1] – Sơn vũ dục lai: nguyên văn ‘sơn vũ dục lai phong mãn lâu’, ý chỉ cơn giông trước lúc mưa nguồn, ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động. [2] – Cưỡi lừa nhìn xướng bản: cưỡi lừa nhìn quyển ca khúc, chính là vừa đi vừa nhìn, hàm ý ‘chờ mà xem’, ‘hãy đợi đấy’, khẩu khí không nhượng bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]