*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Năm đó, phụ hoàng ta qua loa đại khái, nhưng ta không thể… Không thể để cho ấu đệ của ta có người thân không thể nhận, có nhà không thể về.”
Mười hai năm qua, ngày ngày vì triều chính vất vả, nhưng đêm đêm lại không khỏi buồn giận. Thiên gia phụ tử tình bạc, nhưng đó là ấu đệ do hắn một tay chăm lớn, từ ê a học nói đến tập tễnh học đi, từ mới biết chữ đến lần đầu giương cung, từ một hài đồng non nớt đến thiếu niên nhanh nhẹn… Mỗi một đoạn nhân sinh của Tiêu Cảnh Diễm, chẳng có nơi nào không có người Đại ca này bồi bạn.
Thân thủ của người cùng Phi Lưu đối chiêu không tầm thường. Trong triều mặc dù chẳng thiếu người võ công cao tuyệt, nhưng phần lớn Lâm Thù đều nhận thức được, nếu hắn cảm thấy không quen thì chỉ có thể đến từ giang hồ, đây là điều thứ nhất. Hơn nữa, người đánh nhau với Phi Lưu rõ ràng là thủ lĩnh của bọn thích khách. Bọn chúng lấy mạnh đối mạnh, lấy yếu đối yếu, có lẽ đối với đám người Lâm Thù đã biết được tương đối. Nếu không phải sớm có mưu đồ thì chính là một đường từ Đông Hải theo tới đây, có sự chuẩn bị, đây là điều thứ hai. Nếu như từ bờ biển theo đến đây, lại chọn chỗ phồn thịnh này hạ thủ thì e rằng cũng không có sát ý, chỉ thử dò xét, đây là điều thứ ba.
Nhưng, nếu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/256558/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.