*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vô luận như thế nào thì trước đêm nay hắn cũng phải xác nhận Tô tiên sinh ở Mục phủ này có phải là Tiêu Cảnh Diễm hay không. Cho dù chỉ là tướng mạo tương tự thì cũng phải chết, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Mây chưa tụ, gió đã lên.
“Ngươi nói gì? Hiến vương ở ngoài đường nhìn thấy một người có dáng dấp rất giống Tiêu Cảnh Diễm?” “Dạ phải. Lý công công đi theo điện hạ nhìn thấy ở cổng thành tây. Công công phái ta tới thông báo với ngài một tiếng.” “Y đi cùng ai?” Suy nghĩ một chút mới đoán ra ‘y’ trong câu hỏi của Tạ Ngọc là ai, tiểu tử truyền tin run run nói: “Dạ, Mục… Mục vương gia.” “Mục Thanh?” Tạ Ngọc trầm ngâm chốc lát liền nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó. Hắn lệnh hạ nhân thưởng cho kẻ truyền tin kia, rồi tự nhủ, “Xem ra thật sự chính là Tiêu Cảnh Diễm… Nếu không phải Tiêu Cảnh Diễm thì tại sao Lâm Thù phải kéo cả Mục vương phủ vào bảo hộ cho y?” Hắn đang suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên từ ngoài cửa có một thanh niên đi vào, tư thế rất oai hùng hiên ngang. Hắn bái Tạ Ngọc một cái, nói, “Nhạc phụ.” “Thanh Dao.” Người vừa đến chính là thích khách thăm dò đoàn người Lâm Thù trên đường, Thiếu trang chủ Thiên Tuyền Sơn Trang Trác Thanh Dao, “Đúng lúc ta muốn đi tìm ngươi.” “Nhạc phụ muốn tiếp tục phân phó chuyện của Lâm Thù? Con đã chuẩn bị ổn thỏa.” Vỗ vỗ bả vai Trác Thanh Dao bày tỏ trấn an, Tạ Ngọc ngược lại lắc đầu, “Không, ngươi đừng đi!” “Tại sao?” “Chuyện có biến.” Tay Tạ Ngọc vẫn đặt trên vai Trác Thanh Dao, hơi dùng lực, “Tiêu Cảnh Diễm không ở trong Lâm phủ. Hôm đó Lâm Thù vào kinh chỉ là ngụy trang, ngươi bây giờ đi chỉ sợ là thiên la địa võng. Chuyện này cũng không phải do chúng ta ra tay trước, đừng tùy tiện thay người gánh trách nhiệm. Ngươi hãy chờ vài ngày xem sau.” Trác Thanh Dao kỳ thực không hiểu rõ Tạ Ngọc đang nói cái gì. Hắn đối với sự tình mười hai năm trước cũng xem như không biết gì cả. Rất nhiều chuyện Tạ Ngọc bảo hắn đi làm với lý do không rõ ràng, chẳng qua hắn kính trọng Tạ Ngọc là nhạc phụ, lại ít nhiều tin tưởng một vài đạo nghĩa trong miệng Tạ Ngọc, cho nên để Tạ Ngọc sử dụng. ~*~ Tạ ngọc sau khi lấy được tin tức thì phản ứng rất nhanh nhạy. Trong khi ấy, Lâm Thù đã đợi hai ngày sau khi Tô Diễm vào kinh mà vẫn không có tin tức gì, liền cảm thấy chuyện tình không bình thường. Mà hắn đã hồi kinh ba ngày, nếu không nhập cung gặp Lương đế nói rõ mọi chuyện thì sợ rằng đương kim bệ hạ phải vi phục xuất cung gặp hắn. Hôm nay, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc vào cung khi trời vừa sáng, trước tiên thỉnh an Thái hậu, rồi kiến quá bệ hạ. Biến số thường hay ở giữa lúc truy đuổi xảy ra trùng hợp. Đầu này Lâm Thù nhập cung, còn chưa đem đầu đuôi gốc ngọn những gì mắt thấy tai nghe gần nửa năm qua cùng Lương đế nói thông suốt thì bên ngoài cung Tạ Ngọc rốt cuộc cũng nhận được thư hồi âm. Hắn dựa theo những gì viết trong thư, triệu tập lực lượng giang hồ ẩn nấp rất lâu ở kinh thành, thêu dệt tốt một chuyện xưa giả dối. Cùng lúc đó, người truyền tin một thân bố y gõ vang đại môn Dự vương, “Điện hạ, oán quỷ đã trở về! Lão thần tới giúp điện hạ mưu sự.” Mây chưa tụ, gió đã lên. ~*~ Năm nay, Kim Lăng từ ngày vào thu quả thật lạnh hơn so với năm trước, nhưng đối với người từ nhỏ sinh trưởng ở Kim Lăng như Tiêu Cảnh Hoàn mà nói thì đã thành thói quen. Hắn không xem gió thu ngoài phòng là gì, cho nên tự nhiên cũng không tin lời từ chối kiểu như ‘Tô tiên sinh sợ lạnh, gần đây có chút cảm mạo, đang nằm trên giường’. Hắn chắc chắn chủ kiến này chính là chuyện quỷ của Mục Thanh, vì vậy không tiếp tục kiên nhẫn nghe Tiêu Cảnh Tuyên cùng Mục Thanh đông kéo tây lôi mà tự ý rời khỏi phòng tiếp khách, dựa theo chỉ đường của phủ đinh Mục vương phủ đi tới vườn hoa nhỏ, giải trừ một ít khó chịu trong lòng. Trước buổi trưa, Dự vương phủ của hắn xuất hiện một vị khách không mời. Tiêu Cảnh Hoàn cũng đã rất nhiều năm không thấy qua Hạ Giang. Từ sau khi Huyền Kính Ty bị bãi bỏ, Hạ Giang với tư cách là nhất đại lão thần lại bị một tờ chiếu thư của đương kim bệ hạ bắt buộc hồi hương bảo dưỡng tuổi trời. Lão nhất định không cam lòng, cũng tiếc hận Tiêu Cảnh Hoàn nhất thời không dám dính dáng đến nghịch lân[*] của Hoàng trưởng huynh hắn. Khi đó, Tân đế đăng cơ, Tiêu Cảnh Hoàn hắn tuy rằng cực kỳ không phục, những cũng chỉ có thể nuốt huyết lệ vào bụng. Hơn nữa, chuyện mấy năm trước hắn cùng với Hạ Giang và Tạ Ngọc bắt tay mưu hại Hoàng thất tử Tiêu Cảnh Diễm tuy là tạm thời qua được ải, nhưng người thông minh như Tiêu Cảnh Hoàn dĩ nhiên hiểu trong lòng Hoàng trưởng huynh của hắn vĩnh viễn có một cây gai nằm ngang. Hắn chưa đụng nghịch lân của Tiêu Cảnh Vũ còn ổn, nếu dám dụng đến nghịch lân thì một khi Tiêu Cảnh Vũ lật lại nợ cũ, chẳng lẽ Tiêu Cảnh Hoàn phải phụng bồi Hạ Giang cùng tìm cái chết hay sao? Vậy mà, chuyện thông thường được thế nhân cho rằng đã qua thì cũng là thời điểm nó nổi lên mặt nước. Gặp lại Hạ Giang sau năm năm, lại vẫn là món nợ dai dẳng. Trong lòng Tiêu Cảnh Hoàn không phải không tức giận, chỉ là hắn từ trước đến giờ luôn lý trí. Hắn biết kể từ khi hắn gật đầu tham dự chuyện này thì liền trở thành một nhược điểm bị Hạ Giang nắm chặt trong tay, việc hắn có thể làm là tiếp tục đợi tin của Hạ Giang. May mắn là giữa lúc Tiêu Cảnh Hoàn hắn muốn ‘ngồi ngủ gật’ thì luôn có Tiêu Cảnh Tuyên đến đưa cho hắn ‘cái gối’. Không biết Hiến vương này gặp cái gì đại vận, lại có thể ở cổng thành nhìn thấy người gọi là ‘chết đi sống lại’ Tiêu Cảnh Diễm, còn muốn kéo theo hắn tới Mục vương phủ dò dò hỏi hỏi. Mặc dù trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt Tiêu Cảnh Hoàn vẫn giả vờ làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, ngay sau đó hao tổn mất một buổi chiều ở Mục vương phủ này, nhưng lại không nhìn thấy nửa cái bóng của Tiêu Cảnh Diễm. Đến cả người cũng không thấy được thì như thế nào nghiệm chứng kế hoạch gian trá của Hạ Giang? Tiêu Cảnh Hoàn cau mày, trong đầu một lần lại một lần nhớ lại lời hôm nay của Hạ Giang. Vô luận như thế nào thì trước đêm nay hắn cũng phải xác nhận Tô tiên sinh ở Mục phủ này có phải là Tiêu Cảnh Diễm hay không. Cho dù chỉ là tướng mạo tương tự thì cũng phải chết, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. “Công tử, bên ngoài gió lớn, ngài nên đi vào thôi.” “Không sao.” Thanh âm lãnh đạm này khiến lòng Tiêu Cảnh Hoàn mãnh liệt nhảy lên, “Mấy ngày qua mê man chỉ sợ là do thay đổi thủy thổ. Khó khăn lắm mới tỉnh táo một chút, lý nào vẫn nằm ở trên giường.” “Yến đại phu nếu có ở…” “Ông ấy không phải chẳng ở đây sao. Ngươi không thể để ta yên tĩnh chút?” Lời này nghe giống như trách cứ, kỳ thực hàm chứa tiếu ý. Tiêu Cảnh Hoàn nhắm mắt lại, dường như vẫn có thể nhìn thấy tướng mạo của người nói chuyện. Người nọ hẳn là chân mày giãn ra, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lại biểu lộ một tia ôn hòa, như trước đây cùng Lâm gia Tiểu Thù đùa nghịch. Thời điểm không nhìn thấy được thì trong tâm phiền não, giờ phút này ngược lại càng không thể an lòng. Tiêu Cảnh Hoàn vội vàng men theo thanh âm đi tới, vòng qua một tòa giả sơn thạch, chân mày không khỏi nới lỏng, tâm chìm xuống thật sâu. Người nọ rõ ràng mang dáng dấp của Thất đệ hắn. “Tiêu Cảnh Diễm…” Thanh âm hắn không lớn, vẫn là trong phạm vi tự lẩm bẩm. Nhưng mà trong vườn yên ắng, lại chỉ có mấy người bọn họ, nên Tô Diễm cùng Liệt Chiến Anh vẫn nghe rõ ràng. Tay Liệt Chiến Anh đã đặt tại chuôi kiếm, chỉ là bị Tô Diễm mở miệng ngăn lại, vì vậy cũng không xuất kiếm. Mà Tô Diễm cũng chẳng ẩn chứa điểm gì không vui, ngược lại cảm thấy ba chữ này rất quen tai. Lần đầu gặp Lâm Thù, hắn chẳng phải cũng gọi y như thế? Thấy đối phương không có ý tứ hành lễ với mình, Tiêu Cảnh Hoàn ngược lại cả người đề phòng, trong lòng dâng lên một tia không thoải mái cùng cảm giác không thể thích ứng đến kỳ lạ. Hắn ngoài mặt làm ra vẻ chẳng hề để ý, tự mình thi lễ trước: “Là bổn vương mạo phạm. Dáng dấp của ngài cùng vương đệ quả thật giống nhau, cho nên nhất thời không kiềm chế được mà gọi tên vương đệ. Mong tiên sinh thứ lỗi!” “Tô mỗ chỉ là kẻ áo vải, không cần gọi là tiên sinh.” Trong lòng mặc dù rất là nghi ngờ, càng tò mò bản thân đến tột cùng giống với người nào, hoặc chính mình rốt cuộc có phải là người trong miệng bọn họ hay không, nhưng Tô Diễm theo bản năng vẫn có đề phòng với người trước mặt, liền nói, “Tô mỗ thể hàn, không thể chịu được gió, cáo từ!” Nói xong, y hơi khom lưng vái chào, chỉ là lễ phép bình thường. Đối phương cũng không giới thiệu bản thân, dù y nghe được hắn tự xưng ‘bổn vương’ cũng xem như không nghe. Trong lòng y tự nhiên sinh ra chút bất mãn với Kim Lăng này, rồi lại chợt cảm thấy ý nghĩ này buồn cười. Chẳng lẽ y ở giang hồ cùng loại người như Lận Thần sống chung quá lâu nên thật sự đã quên đi lễ phép? Mười hai năm trước khi vừa mới tỉnh lại, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, Lận Thần cũng không có dạy y, nhưng y nhất định cùng Lận Thần phóng đãng không chịu vào khuôn phép đó khác nhau. Lâu ngày, ngay cả chính bản thân y cũng không biết mình cố chấp cái gì. Ngổn ngang suy nghĩ hồi lâu, Tô Diễm trở về phòng thì đã không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Trước lúc đi vào giấc ngủ, đầu óc y cứ suy nghĩ lung tung, mơ hồ chỉ có một ý niệm rõ ràng. Không biết những gì Lâm Thù muốn tra đã tra xong chưa, nguy hiểm đã qua chưa, khi nào y mới có thể gặp lại Lâm Thù… Đầu kia, Tiêu Cảnh Hoàn sắc mặt âm trầm trở lại chỗ của Mục Thanh. Bất kể truy hỏi của Tiêu Cảnh Tuyên, hắn vội vàng cáo từ. Trên đường đi, dù cho Tiêu Cảnh Tuyên la hét ầm ĩ thì trong lòng hắn vẫn xuất hiện nhiều dấu hỏi, suy nghĩ vòng vo một nghìn tám trăm đường. Hắn không biết Tiêu Cảnh Diễm thật sự không nhận ra hắn hay chỉ giả vờ. Hắn tình nguyện tin tưởng khả năng lớn hơn, dù sao Hạ Giang cũng giải thích như thế. Tiêu Cảnh Diễm không biết tại sao đã quên hết chuyện trước kia, đây là điều có lợi đối với bọn hắn, kế hoạch tiến hành đêm nay cũng trở nên thuận lợi hơn. Nhưng Tiêu Cảnh Hoàn vẫn còn lo âu. Hắn tất nhiên nhìn một lần đã nhận ra ngay, người này tuyệt đối chính là Thất đệ tính tình bướng bỉnh, vụng về trong các mối quan hệ. Nếu như hắn có thể xác định như thế thì không có lý nào hoàng huynh đã từng yêu thương Thất đệ như nửa mạng sống có thể nghe theo lời của người chẳng liên quan mà không tin vào phán đoán của mình cùng phán đoán của Lâm Thù. Đúng vậy, còn có Lâm Thù. Chân mày Tiêu Cảnh Hoàn càng nhảy lên kịch liệt, hắn quả thật nghĩ không thông trường hợp này, kế hoạch của Hạ Giang và Tạ Ngọc rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, dù kế hoạch tai nạn thiên tai mười hai năm trước của bọn họ bất thành, nhưng cũng hại Tiêu Cảnh Diễm ‘mệnh tang’ Đông Hải. Mười hai năm sau, cho dù Tiêu Cảnh Diễm đã trở lại thì trừ bọn họ ra cũng chẳng còn ai biết mưu đồ lần đó, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Tiêu Cảnh Diễm? Cũng không phải Tiêu Cảnh Hoàn đối với Tiêu Cảnh Diễm có thủ túc thân tình gì, chẳng qua hắn cảm thấy sự tình này trăm hại vô lợi, không đáng phải làm. Hạ Giang, Tiêu Cảnh Hoàn nhai đi nhai lại hai chữ này nhiều lần, âm thầm trù tính xem mình có khả năng chưa tới tuyệt lộ trừ khử người này hay không? Trong tay hắn còn có thế lực của Tần Bàn Nhược, nếu muốn mạng của một người mai danh ẩn tích sống trong bóng tối hơn nhiều năm thật dễ dàng. Vào giờ phút này, hắn vạn lần không nghĩ tới quan hệ của Hạ Giang và Tần Bàn Nhược so với hắn càng chặt chẽ hơn. Đợi đến lúc hắn biết được thì đã là vài ngày sau, tất cả đều thành định số. Hắn đành phải một lần nữa làm cho sự việc phát triển thêm, bước vào vực sâu. Hoàn Chương 09 ~oOo~ [*] – Nghịch lân: tương truyền trên cổ của cự long nó có một khối vảy màu trắng, hình trăng lưỡi liềm, người ta gọi đó là nghịch lân. Tính con cự long này rất điềm đạm, nhưng khi có ai chạm vào chiếc vảy trắng của nó thì nó sẽ giống như ngọn núi lửa mà bộc phát ra long uy vô hạn. Mỗi người, có lẽ cũng đều có một ‘nghịch lân’ không thể động chạm đến, cũng không thể khinh nhờn. Nếu bất kỳ người nào đụng đến nghịch lân của người khác thì phải gánh chịu cơn phẫn nộ của chủ nhân nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]