*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lận Thiếu các chủ trước đó có dặn dò qua, nếu bệnh của công tử lại tái phát thì sẽ không bao giờ cho phép ngài ấy tiếp tục hạ sơn.”
“Cái gì?”
“Không được!”
Đầu óc mê man.
Thân thể phảng phất không còn là của mình, ý thức phút chốc đi xa, rồi lại nháy mắt thanh minh. Dung nhan của Lâm Thù ở trước mặt thoáng một cái đã biến mất, thỉnh thoảng còn xen lẫn gương mặt của người khác. Những người đó phần lớn cười hòa ái, trong ánh mắt không rõ ràng kia dường như là mong đợi mơ hồ. Có người trầm xuống, có người kêu lên trong vui sướng:
“Cảnh Diễm…”
Cảnh Diễm là ai?
“Đến đây với thái nãi nãi…”
Thái nãi nãi?
“Vương huynh dẫn đệ đi xuân liệp[1]…”
Xuân liệp? Vương huynh?
Gương mặt của Lâm Thù lại trở về. Không phải là biểu tình vững vàng của thanh niên mà là một bạch y ngân giáp thiếu niên, chưa đến nhược quán[2], khóe mắt, đuôi mày, tất cả đều dâng trào ngạo khí, nhưng lại không ngang ngược, khiến cho người nhìn dễ chịu.
Hắn cũng cười khanh khách nhìn y, nói:
“Cảnh Diễm, huynh phải mang trân châu về cho ta. Nó… Lớn cỡ trứng gà nha!”
Tô Diễm cố gắng ngồi dậy, y tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với thiếu niên này. Y muốn nói, thì ra chủ nhân thật sự của trân châu này là huynh. Y muốn hỏi Cảnh Diễm rốt cuộc là người nào, cùng y có quan hệ gì. Y còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/256555/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.