*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Huynh… Chỗ này…”
“Lâm Thù…?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời gian trôi qua như thoi đưa vốn là nhân đạo. Song, với Lâm Thù mà nói, nỗi đau mất đi chí hữu chính là đem năm tháng kéo dài ra. Lâm Thù hắn tự mình gánh vác tài đức, kiêm cả tình nghĩa, sẽ không ngây ngô sống qua ngày. Nhưng mười hai năm trải qua nơi biên tái[1], khó tránh khỏi cảnh xưa như tri kỷ cũ, những ngày đã qua chợt tái hiện lại, trong lòng dần dần chết lặng, nhưng không phải không tiếp tục đau. Khi mất đi thì sớm đêm lo lắng sợ hãi, lúc tìm lại được liền cẩn thận quan tâm, nhưng giả sử được mà lại tiếp tục mất thì sao?
Há phải không quý trọng, sợ là vì quá quý trọng nên từng li từng tí cũng phải nắm trong tay, dù phủ tạng và trái tim đều thống triệt thì cũng phải cắn răng chịu đựng, nói:
“Huynh nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong mắt Tô Diễm lộ rõ sự thất vọng. Đôi mắt của y luôn không che giấu được tâm tình, nét mặt lại một lần nữa kiên định, ánh mắt luôn luôn để lộ mấy phần suy nghĩ trong lòng. Lúc này, mâu quang ảm đạm, hai mắt rủ xuống, nhếch khóe miệng không nói lời nào, sợ là trong lòng cực kỳ không vui. Lâm Thù không biết nên an ủi y như thế nào khi nội tâm mình cũng ngổn ngang. Hắn chỉ có thể nhớ đến cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/256556/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.