*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Này, ta nói Tiểu Phi Lưu, ta có mập không?”
Phi Lưu không quay đầu lại, đáp một tiếng, “Mập.”
“… Tiểu Phi Lưu! Đệ đứng lại đó cho ta! Đệ có hiểu thế nào là hứng thú thẩm mỹ hay không? Hôm nay ta sẽ dạy cho đệ…”
Mặc dù Ngôn thị lúc còn trẻ không so được với Việt quý phi dung nhan diễm lệ, nhưng chung quy vẫn là Hoàng hậu của một triều đại, không thể thiếu đoan trang đứng đắn, khí độ ung dung, nơi nào lại có bộ dạng tiều tụy suy bại như hôm nay.
Tiêu Cảnh Diễm đi theo sau lưng Tiêu Cảnh Vũ, từ xa nhìn thấy người đã từng là đích mẫu của y, trong lòng chỉ còn lại tiếng thở dài.
Tiêu Cảnh Hoàn không phải là hài tử thân sinh của Ngôn thị, nhưng nhiều năm như vậy, chung quy vẫn có tình cảm. Nữ nhân không trang điểm, bi thương khóc lóc trước mặt cùng Tĩnh thái phi ngày đó siết chặt tay Tiêu Cảnh Diễm không có gì khác biệt. Họ bị bức tường hoàng cung này giam cầm cả đời, rốt cuộc thứ có thể còn dư lại chỉ là một sợi dây thân tình thăm thẳm. Ngôn thị không phải là không biết Tiêu Cảnh Hoàn đã làm chuyện bẩn thỉu gì, cũng không phải không hiểu màn bức bách hiện nay là buộc đương kim Lương đế phải khó chịu. Nhưng mà, bà đã bị dồn đến con đường phá phủ trầm châu[1], lẻ loi hiu quạnh, không còn lại thứ gì, nên buộc phải dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/733897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.