*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mày rậm, đôi mắt thanh tú, lưng thẳng tắp, vóc người cũng xấp xỉ. Chỉ là, vị đại phu này hơi gầy yếu, điện hạ cũng không trắng nõn thế này.
Cho dù thiên hạ to lớn này có đủ những điều kỳ lạ, nhưng thế gian, thật sự có người giống nhau như thế sao?
Vĩnh Ninh trấn.
Tựa như đặt mình vào giữa đám cháy, toàn thân không có chỗ nào không nóng rực, miệng đắng lưỡi khô, đến cả khí thở ra cũng phảng phất bốc khói, mồ hôi lạnh lại cứ nhễ nhại, đệm giường thấm ướt một mảnh, bong bóng nước nổi khắp làn da sưng phù, cảm giác ngứa giống như bị vô số kiến cắn, nhẹ nhàng, lại đủ để hành hạ.
Lâm Thù giữa ý thức bất minh muốn đưa tay đuổi đám kiến đi, lại bị một đôi tay bắt lại. Ánh mắt Vệ Tranh lo lắng, giận đến tưởng chừng rách cả vành mắt, la to:
“Lê Cương! Còn sững sờ gì đó? Mau đi mời đại phu!”
Đoạn, Vệ Tranh dằn lại tính khí, xoa dịu người trên giường:
“Thiếu tướng quân ngài ngàn vạn lần không được gãi, nhẫn nại chút… Nhất thiết nhẫn nại chút!”
Lời của Vệ Tranh không biết được Lâm Thù nghe vào bao nhiêu, tay chân hắn quẫy động một hồi, suýt chút nữa Vệ Tranh giữ không được. Đến khi ngừng lại, thanh âm nỉ non lặp đi lặp lại chính là hai chữ:
“Cảnh Diễm…”
Vệ Tranh nghe không rõ ràng, chỉ cho là Lâm Thù đang mê sảng, trong lòng vừa giận vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/256551/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.