*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lận Thần bên cạnh nghe y nói như vậy, trong lòng liền bất ngờ, không để ý sắc mặt của đương kim bệ hạ cùng Thái hậu bên cạnh, mãnh liệt tiến lên phía trước:
“Tô Diễm, đệ chẳng lẽ vong ân phụ nghĩa như thế…”
“Vị tiên sinh này là…?”
“Đệ, đệ thật không… Không biết ta là ai?”
Mặt biển bao la, gió mang theo chút mùi vị tanh ẩm ướt, mặc dù mạnh mẽ nhưng không bén nhọn như ải Bắc, đập vào mặt lại hóa thành hơi nước, mềm mại thơm nồng.
Chuyện Sứ giả đã hoàn thành, ngày mai có thể trở về, Tiêu Cảnh Diễm đứng trên boong thuyền, mắt hướng về nơi xa. Y nghĩ ngày mai trước khi xuất phát, nhất định phải đi tìm một lần nữa. Dù cho Lâm Thù không phải là người nhỏ mọn, một lời hứa trân châu phần lớn chỉ là chơi đùa, nhưng nếu y thật sự trở về mà không có lễ vật cho bằng hữu thì chẳng phải để người nọ có cơ hội hồ nháo hay sao? Khi đó, hắn nhất định dây dưa với y nửa ngày.
Nghĩ đến hảo hữu, Tiêu Cảnh Diễm không khỏi lại có thêm một phần nhớ nhà. Y từ nhỏ lớn lên ở Kim Lăng, xuất chinh Bắc cảnh đa số đều có Lâm Thù bồi bạn, đây là lần đầu một mình rời khỏi hoàng thành, cảnh trí biển rộng cá nhảy hiện nay miễn cưỡng sinh ra vài phần cô độc. Hạt giống nảy mầm, mọc rễ chằng chịt, một tràng hình ảnh ồn ào triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gia-khong-co-bang/733890/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.