Nếu đã là thật lòng yêu, vậy về vấn đề tuổi tác thì đâu có gì là quan trọng? Trâu già gặm cỏ non thì đã sao? Đó chẳng phải vẫn là yêu sao? Cô và anh là thanh mai trúc mã, nhưng hai người lại cách tận nhau chín tuổi. Cô và anh, tưởng chừng đơn giản là hai đường thẳng song song, nhưng nào ngờ, họ lại là đường thẳng trùng nhau, cho nên đã dính chặt với nhau mãi mãi không bao giờ tách rời. Có lẽ đó chính là duyên phận. Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Gặp nhau, nhớ nhung nhau chính là nhân duyên trời định. Anh và cô, một tình yêu ngọt ngào hệt như trong câu chuyện cổ tích, nhưng lại có thể chân chân thực thực xuất hiện ở trong đời thực.
Anh muốn cảm ơn đất trời đã tạo cơ hội giúp cho anh và cô được gặp nhau, để hai người se sợi tơ hồng mãi mãi bền chặt. Cho dù là mai sao như thế nào, có sóng to hay gió lớn, anh vẫn chỉ một mực muốn nắm chặt thật chặt tay anh lấy tay cô. Cả đời này, anh muốn thủy chung yêu cô-người phụ nữ cuối cùng khiến lòng anh rung động. Dâng tặng cô tất cả sự ngọt ngào bất tận, cùng cô vẽ nên một bức tranh cổ tích, nơi đó có cô, có anh, có một gia đình bình yên và hạnh phúc.