Nãi Tích cũng khôngphải chưa từng trải qua thời gian khó khăn như vậy, nghĩ đến mẹ, nó lạinhốt mình trong phòng, lén lút khóc một hồi. Thật sự, chỉ cần một mìnhngồi khóc một lúc là được rồi. Nó không muốn ba ba mệt mỏi làm việc nhưvậy về nhà lại phải lo lắng cho nó nữa. Nó đã trưởng thành, sangnăm nó sẽ lên tiể học, bác Triệu nói, nó là đứa trẻ lớn rồi, không thểđể cho ba ba luôn lo lắng vì nó được. Nhưng mà, nhưng mà đôi khinó thật sự không nhịn được, những bạn học khác đều có mẹ, nó lại khôngcó, nó chỉ thấy mẹ qua ảnh, mẹ rất xinh, xinh như cô giáo Tiếu vậy,trắng, rất đẹp. Nãi Tích ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của côgiáo Tiếu, mũi càng cay hơn, chưa từng có người nào an ủi nó như vậy cả, nhưng vì sao cô giáo Tiếu càng an ủi, nó lại càng muốn khóc chứ? Cóphải giọng nói của mẹ cũng dịu dàng như vậy không? Tay mẹ có phải cũngấm áp như thế này không? Có phải mẹ cũng sẽ nắm cái mũi nhỏ của nó nhưvậy không? Nó chưa từng gặp qua mẹ, ảnh chụp của mẹ rất giống cô giáo Tiếu, đều có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt to, thật dịu dàng. Nghĩ như vậy, nước mắt Nãi Tích làm thế nào cũng không ngừng chảy, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng ủ rũ, còn lấy tay áo lau nước mũi. Nhìn Nãi Tích rơi nước mắt, Tiếu Hàm nhéo mày, tay chân luống cuống. Cái nàythật sự không thể trách cô, ba mẹ cạnh hai bên cô, cô là lứa nhỏ tuổinhất, anh họ chị họ một đống, đều cưng chiều cô. Tuy nói công việc làtiếp xúc với bọn nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng không phải là cô giáo ở nhàtrẻ mà, bọn trẻ trong lớp tuy tuổi cũng không lớn, nhưng sẽ không khócnhư vậy trước mặt cô, dù sao đều là con nít học lớp một, ở nhà ba mẹcũng có dặn dò qua, phải nghe lời, phải hiểu chuyện, huống hồ đều đãtừng trải qua kinh nghiệm ở nhà trẻ, ai còn mặt dày không có mặt mũikhóc trước mặt cô giáo Tiếu nữa chứ? Đối mặt với loại tình huốngnày, Tiếu Hàm thật sự cũng không biết phải nói cái gì để an ủi cả, cũngchỉ có TV đang chiếu cảnh náo nhiệt của phim Hướng về Hạnh phúc. Khóc được một hồi lâu, thằng nhóc khóc thút thít, ngực cứ phập phồng, bộdạng vừa mới ngừng nghỉ một chút, Tiếu Hàm còn chưa kịp mở miệng, aibiết được vào lúc này, đúng lúc, trên TV phát ra một cái quảng cáo. Ách, phát quảng cáo thì bình thường, đúng là không có gì đặc biệt cả, tuyệtđối không phải cái loại mà tự tin đến nỗi làm người xem kinh ngạc, cũngkhông phải là loại làm cho người ta xem hận không thể cho nhà xí nghiệpkia đóng cửa sớm một chút. Một cái quảng cáo bình thường, nhưngtrong trường hợp này, cũng không hợp lý cho lắm. Cảnh tượng cực kỳ ấmáp, người mẹ tươi cười rực rỡ dịu dàng, còn đứa con có vẻ mặt vui thích, đứa nhỏ vui mừng nhào vào lòng mẹ, miệng hô lớn: “Mẹ, ôm ~~” Rất không thích hợp. Tiếu Hàm chỉ có thể dậm chân, trong lòng không biết phải làm sao, đây khôngphải là đổ thêm dầu vào lửa chứ! Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đứa bénày chỉ lo khóc, không chú ý đến quảng cáo. Nghĩ như vậy, tầm mắt Tiếu Hàm gác việc mẹ con ôm nhau trên TV sang một bên, quay lại nhìn ánh mắt đang đỏ ửng của đứa nhỏ. Haiz, không được như cầu nguyện, thính giác của thằng bé này tốt vô cùng.Thật vất vả mới ngừng khóc được lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của haimẹ con đang ôm nhau trên TV, trên mặt lập tức chuyển sang u ám nhiềumây, nhăn khuôn mặt nhỏ, lại bắt đầu rơi nước mắt tiếp. “Mẹ..... mẹ chưa từng ôm con!” Thật tức giận, oán thầm mà, một câu rất ngây thơ, nhưng lại nghe thấy đượcđáy lòng chua xót, dường như Tiếu Hàm cũng cảm thấy ngay cả mũi bị ngâmtrong hũ dấm chua. Lòng mẹ thương con của cô giáo Tiếu trong nháy mắtbùng lên, ngồi xổm xuống, dùng sức ở tay, bế đứa nhỏ đang gào khóc thảmthiết kia kéo cả người nó vào lòng, luôn miệng an ủi: “Cục cưng ngoan,đừng khóc đừng khóc, ngoan nha ~~” Nãi Tích lại không nghe vào,khóc thút thít, khóc đến độ có chút buồn nôn, không thở được, cổ họngcàng không ngừng hô: “Mẹ, mẹ...” Đáy mắt Tiếu Hàm liền chua xót,do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, ôm lấy Nãi Tích, đá văng cái ghếdựa, đi đến ban công, vừa đi, vừa vỗ nhẹ vào lưng nó, miệng dịu dàng lẩm bẩm an ủi: “Cục cưng ngoan, mẹ ôm, ngoan, mẹ ở đây ~~” Tiếu Hàmbĩu môi, đây là làm bảo mẫu miễn phí mà, không chỉ chịu trách nhiệm ănuống chỗ ngủ, còn phải chịu trách nhiệm về tâm tư tình cảm, nói thế nàođi nữa, cô cũng được coi là tận tụy với công việc chứ, đợi đến khi anhTriển Nguyên về, phải bắt chẹt anh thật nhiều mới được, Tiếu Hàm nhịnkhông được nghĩ. “Con ngoan, mẹ ôm, mẹ thương Nãi Tích của chúngta nhất, đừng khóc nhé ~~” đi đến ban công, từng trận gió nhẹ thổi qua,bực tức trong lòng Tiếu Hàm cũng tan đi không ít, thanh âm dỗ Nãi Tíchvẫn dịu dàng như trước: “Nãi Tích là ngoan nhất, mẹ thương Nãi Tích nhất ~~ Nãi Tích ngoan ngoãn nha ~~” Thằng bé chắc là đã khóc mệt, dựa vào vai Tiếu Hàm thỉnh thoảng nức nở, cổ họng có chút nghẹn, nước mắt lại không còn. Tiếu Hàm thấy nó cuối cùng cũng dừng khóc, cảm thấy hơi ổn định, cũng khôngthể để cho nó khóc kiệt sức được, mẹ có nói qua, đứa nhỏ mà khóc quánhiều, lại dễ làm cổ họng đau. Lại nói tiếp, dỗ một đứa nhỏ, Tiếu Hàm thật chẳng có kinh nghiệm gì, tất cả đều là nhờ nhớ lại trước kia lúc ba mẹ dỗ dành cô. “Nãi Tích ngoan ngoãn, mẹ sẽ bế, không được khóc nha ~~” Tiếu Hàm bế NãiTích, bắt đầu thong thả quay vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, chậm rãi lắclư. Không thấy được khóe miệng của cô giáo Tiếu cứng ngắc, từ xa nhìn lại, ngược lại thực sự là một người mẹ hiền từ. Trước kia cô không chịu đi ngủ, ba ba sẽ bế cô như vậy, dỗ một hai tiếng. Bây giờ, coi như cô đang thực hành làm mẹ trước đi, chỉ có thể cảm thán,làm ba mẹ thật không dễ dàng, bả vai, cánh tay, chân, đều đau nhức! Ước chừng khóc thút thít hơn hai mươi phút xong, Nãi Tích mới ôm cổ cô, nghiêng đầu, im lặng ngủ. Trong lòng Tiếu Hàm thở phào một tiếng, tay chân nhẹ nhàng bế nó vào phòng,đặt nó nằm trên giường, cởi giầy, đắp chăn cho nó, mới im lặng rờiphòng. Nhìn thức ăn đã nguội, Tiếu Hàm giật mình, cuối cùng vẫn là ăn qua một chén cơm. Có nên gọi điện thoại cho anh Triển Nguyên không đây? Tiếu Hàm sầu não,Nãi Tích vẫn thường xuyên đa cảm như vậy, hay là thấy cảnh thương tìnhmới như thế? Thân là cô giáo tiểu học, Tiếu Hàm bắt đầu suy nghĩ, ở lớpcủa cô cũng có vài đứa trẻ, vì ba mẹ ly hôn, lại trở nên trầm tính, cácbạn học chơi cùng cũng bỏ mặc, thành tích học tập cũng nát bét. Nãi Tích nhìn có chút không giống với học sinh kia, bình thường nhìn cũnghoạt bát đáng yêu, nếu hôm nay không nhìn thấy nó khóc như vậy, Tiếu Hàm cũng sẽ không nghĩ trong lòng đứa nhỏ này lại chất chứa nhiều chuyệnnhư vậy. Nghĩ lại cũng đúng, từ nhỏ nó vốn chưa từng nhìn thấymẹ, đương nhiên là không giống với học sinh kia lúc còn nhỏ lớn lên mớiđối mặt với chuyện li dị của ba mẹ. Ở trong lòng Nãi Tích, là khát vọngđược có mẹ yêu thương, mà trong lòng đứa trẻ kia, nghĩ là nó quen thuộcvới mẹ mình. Haiz, vẫn nên đi nấu chút cháo đậu xanh trước đã,chờ Nãi Tích dậy sẽ cho nó ăn. Cơm trưa cũng chưa ăn, khóc lâu như vậy,cổ họng chắc khó chịu lắm. Nghĩ vậy, Tiếu Hàm cũng không ngồi yên nữa, vào phòng bếp công việc tất bật cả lên. Đang nấu cháo, Tiếu Hàm thừa dịp xoay người vào phòng liếc nhìn thằng nhóckia một cái, thấy nó nhâm nháp miệng đang ngủ, mới yên tâm mà đóng cửaphòng. Ước chừng lại qua nửa tiếng, Tiếu Hàm vừa lòng nhìn hơinóng bốc xung quang nồi cháo đậu xanh, khóe miệng nhịn không được hơihơi nhếch lên, rất thơm rất vừa, để nguội bỏ vào tủ lạnh để cháo đậuxanh đông lại, cũng là một loại hàng giải nhiệt cao cấp. Thò tayđóng bình gas, múc một bát cháo, vừa muốn bưng để lên bàn, lại thấy mộtcái đầu tóc lộn xộn đứng ở cửa, vẻ mặt mông lung mờ mịt, nhưng mà đôimắt nhỏ kia lại rất sắc bén, giống như một mũi tên nhọn hoắt, thở hổnhển trực tiếp lấy bát cháo trong tay Tiếu Hàm. Thằng nhóc kia, biết đói bụng sao? Tiếu Hàm nhìn có chút hả hê nói. Thấy mắt nó có chút sưng phù, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, trong lòngTiếu Hàm thở phào, liền chớp chớp mắt cười hỏi: “Đói bụng không? Ăn cháo được không?” Nãi Tích đưa tay chùi mũi, ôm cái bụng nhỏ, ngượng ngùng gật đầu. Ôi, sao đáng yêu như vậy chứ? Nếu trong tay Tiếu Hàm không bưng bát cháo,chỉ sợ cũng muốn nhào lên phía trước dày vò nó một chút. Tiếu Hàm dùng ánh mắt nhìn lên bàn ăn chỉ chỉ, Nãi Tích đón nhận tín hiệu, liềnhổn hển bò lên ghế dựa, ngoan ngoãn ngồi chờ ‘bữa tiệc ngon’. Tiếu Hàm cười cười đem bát cháo đậu xanh bưng đến trước mặt nó, ngồi vàochiếc ghế bên cạnh, xúc một thìa cháo, thổi nguội, mới đưa đến trước mặt nó, dịu dàng nói: “Nào, há mồm ~~” Nhìn bộ dạng đứa nhỏ này chắc còn đang buồn ngủ, có thể là như thế, Tiếu Hàm vui vẻ nghĩ, tính khíkhi rời giường rất tốt, ăn cái gì cũng được. Đứa nhỏ ngoan nha ~~ Tên nhóc kia ngẩn người ra, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ngoan ngoãn há mồm, ngoan ngoãn ăn cháo. Chỉ chốc lát sau, hơn nửa bát cháo được xử lý sạch sẽ. “Ăn không vô....” Nãi Tích đẩy cái thìa trước mặt ra, cái mông trên ghế cứ ngồi không yên uốn éo, bĩu môi nói. Tiếu Hàm gật đầu, thu lại thìa cháo, muốn đứng dậy thu dọn, không nghĩ tới lại có một cái tay nhỏ túm lấy góc áo. Tiếu Hàm khó hiểu nhìn thằng bé, không biết nó có ý gì, liền mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Còn muốn ăn sao?” Nãi Tích lắc đầu, tay nhỏ bé vẫn không buông. “Muốn uống nước sao? Cô giáo Tiếu đi rót nước cho con được không?” “... .........” Thằng nhóc kia không gật đầu, cũng không lắc đầu, cứ như vậy gắt gao kéo cô, đôi mắt to sững sờ, ngẩn người nhìn cô chăm chú, giốngnhư trong nháy mắt, sợ cô sẽ biến mất. Trong lòng Tiếu Hàm cóchút không hiểu, cho nên không rõ ý của nó, hơi khó xử nhìn động tác của hai người, cuối cùng vẫn không kiên nhẫn được, mở miệng nói trước: “Nãi Tích, đợi cô giáo Tiếu rửa sạch chén bát lại vào chơi với con đượckhông?” Có sự việc sáng nay, cô không dám đưa Nãi Tích đi ra khỏi nhànữa, đã khóc lớn như vậy một hồi, cô cũng nên khóc theo. Khôngnghĩ đến, lời này vừa ra, tên nhóc kia cũng thả tay ra, túm góc áo bênkia của cô, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy chờ mong,vốn là thanh âm trong trẻo của Nãi Tích bởi vì khóc lâu khí tức bịnghẹn, lúc này khàn khàn nói: “Cô giáo Tiếu, cô làm mẹ của con đượckhông?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]