Chu Triển Nguyên làmra vẻ cực kỳ nghiêm túc nhìn nhìn bộ đồ gia đình cực kỳ ấm áp kia, lạigiả vờ cực kỳ nghiêm túc hỏi Tiếu Hàm: “Tiểu Hàm, em thấy như thế nào?”
“Hả?” Tiếu Hàm giật mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Triển Nguyên, ở trong đó chỉ thấy được dịu dàng mềm mại, cắn môi suy nghĩ, anh Triển Nguyên chắc là không muốn để Nãi Tích buồn, nghĩ như thế, cô đương nhiên cũng phốihợp theo: “Nhìn rất đẹp, lấy tới thử đi.”
Thay đồ xong, Tiếu Hàmcảm thấy chỗ nào đấy không đúng, rõ ràng đứng ở sau lưng cô là người đàn ông cao lớn ngời ngời, rõ ràng đứng bên người cô là đứa trẻ đáng yêu,nhưng mà cô vẫn cảm thấy không nói được nên lời, không được tự nhiên,không đúng chỗ nào chứ?
Khóe mắt Chu Triển Nguyên mỉm cười nhìn ‘Một nhà ba người’ đứng trong gương, thật đúng là hài hòa không nói nên lời.
“Làm phiền rồi, tính tiền đi.” Chu Triển Nguyên rút thẻ ra.
Tiếu Hàm hoàn hồn, bật thốt lên nói: “Triển Nguyên…” Anh… Nếu vậy hai bộ này đều của cô sao, không thể tính như vậy.
Ý cười nơi khóe miệng Chu Triển Nguyên càng thêm dịu dàng, trầm giọnghỏi: “Sao vậy? Còn muốn mua nữa à?” Triển Nguyên, hình như nghe hay hơnanh Triển Nguyên thì phải.
“Cái này…” Em có thể tự trả tiềnkhông? Lời này còn chưa kịp nói, Tiếu Hàm đã thoáng nhìn thấy thằng nhóc kia mím môi ánh mắt dần dần ảm đạm lại, haiz, thôi đi, việc nhỏ nàytình toán chi ly để làm gì: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút, látnữa chúng ta có đi cửa hàng quà lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-duyen-mong/1793752/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.