Chu Triển Nguyên nhìn đèn trong phòng cô sáng lên sau đó mới xoay người đi về nhà. Vừa mởcửa, Nãi Tích liền bổ nhào vào lòng ba ba, cái mũi nhỏ vẫn còn hồnghồng, xem ra vừa khóc xong.
“Làm sao vậy? Đàn ông mà cũng khóc nhè sao.” Chu Triển Nguyên buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt của con trai, cười nói.
Thằng nhóc kia mím môi ôm cổ ba ba không lên tiếng, vẻ mặt dì Chung khó xửđứng ở đằng sau, bà đến nhà này đã gần một tháng, không có đàn bà trongnhà nên có vẻ luôn luôn có chút lạnh lẽo, nhưng mà cũng không nóinhiều. Ông Chu là một người phóng khoáng, đối với mọi người đều kháchkhách khí khí, bà luôn cảm thấy may mắn mình có vận khí tốt, tìm đượcngười hiền lành như vậy làm ông chủ. Cô làm việc cho nhiều nhà, phải xem sắc mặt của chủ nhà cũng không phải ngày một ngày hai, ông Chu như vậy, chỉ cần chăm sóc Nãi Tích cho tốt, những việc khác đều dễ nói chuyện,thật sự rất tốt.
Nhưng mà, thằng bé kia thật sự khó khăn, cái này không thích ăn, cái kia cũng không thích, buổi tối đợi không thấy ba ba về là nhất quyết không chịu đi ngủ, mà ông Chu thấy Nãi Tích không chịu ăn cơm hay không ngủ được, mặc dù không nói câu nào, nhưng trên mặtcũng không mấy dễ chịu. Ai cũng không muốn con trai của mình mệt mỏi.
Nhưng mà, Nãi Tích không chịu ăn cũng không chịu ngủ, mặc cho bà dỗ dành thếnào cũng không có tác dụng, bà cũng thấy khó xử. Nghĩ muốn nghỉ việc,nhưng mà ông Chu trả lương cao như vậy, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-duyen-mong/1793748/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.