Một bữa cơm cực kì tĩnh lặng, Chu Triển Nguyên ngoài những quan tâm lúcđầu, vẫn chưa có cử chỉ gì, Tiếu Hàm vì thế mà cũng nhẹ nhàng thở phào.
Phương Hân tính tình ồn ào, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện nhiều, ngược lạilà Chu Triển Nguyên và Cao Thần thỉnh thoảng nói chuyện một vài câu,cũng chỉ nói mấy chuyện thời sự gần đây, không có cái gì đáng chú ý.
Cơm nước xong, tất nhiên là Cao Thần đưa Phương Hân về nhà, Chu Triển Nguyên tiện đường chở Tiếu Hàm về.
Hai nhóm chia tay nhau ở cửa nhà hàng, Phương Hân còn muốn ra ngoài đi dạo, nhân tiện hưng phấn kéo Cao Thần rời khỏi, Chu Triển Nguyên nhìn đồnghồ một chút, tám giờ hơn, chưa muộn.
“Muốn đi một chút không?” Chu Triển Nguyên đột nhiên hỏi.
Tiếu Hàm giật mình, lập tức gật gật đầu, cô cũng không biết vì cái gì, côđối với anh Triển Nguyên mà nói giống như luôn luôn không có ý kiến gì.
Đi trên con đường nhỏ vùng ven sông, cảm nhận hơi lạnh của gió đêm, TiếuHàm không khỏi muốn nhắm mắt lại, sống như vậy thật đúng là hưởng thụnha.
Trên con đê tản bộ có tốp năm tốp ba người rải rác, hầu hếtđều là mấy ông bà lão có tuổi, đi về phía trước một chút nữa, là mộtcông viên, bên trong truyền tới âm thanh náo nhiệt, hình như là ông bàlão đang luyện tập múa.
“Anh Triển Nguyên, sau này em già rồi, cũng muốn như vậy quá.” Tiếu Hàm cười nói.
Chu Triển Nguyên nghiêng đầu nhìn cô gái đang thản nhiên mỉm cười, khóemiệng cũng bất giác cong lên, cuộc sống như vậy, dường như cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-duyen-mong/1793747/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.