Tỉnh lại trong trạng thái kinh hãi, Chu Triển Nguyên hóa ngã xuống nhìn Tiếu Hàm.
Cả người như gỗ đắp chăn cho cô, Chu Triển Nguyên che miệng cứng ngắc đira khỏi phòng, rồi lại cứng ngắc cả người ôm gối và chăn đi vào phòngcon trai, nằm xuống một bên giường.
Mặc dù ban đêm tĩnh lặng,nhưng một đêm kia anh vẫn không chợp mắt. Cái xúc cảm mềm mại, trơntrượt kia, nở nụ cười ngây thơ làm động lòng người, cố quên cũng khôngđược. Trong bóng tối, Chu Triển Nguyên vô ý thức vuốt môi mình, trên môi phảng phất vẫn còn giữ nhiệt độ ấm áp của cô, nhịp tim chợt đập nhanhhơn bình thường, trước mắt đều là hình ảnh cô ngây ngô…
Đây là có chuyện gì? Trong bóng tối, nghe tiếng hít thở của Nãi Tích, Chu TriểnNguyên nặng nề bưng kín mặt của mình. Anh chợt cảm thấy mình rất tồi tệ, anh nhìn cô trưởng thành, lúc bé, cô nhỏ bé vui vui mừng mừng ở saulưng anh gọi anh trai, anh vẫn xem cô là em gái mà thương yêu mà!
Hung hăng nhéo mình một cái, Chu Triển Nguyên nhíu mày ưu tư, anh đã khôngcòn là chàng trai mới mười bảy tuổi nữa, đã qua cái tuổi nhiệt huyếtdâng trào từ lâu, vì tình yêu mà bất chấp tuổi tác, việc ngoài ý muốnnhư hôm nay trước đây từng có, sau này cũng sẽ xảy ra không ít.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Tiếu Hàm không phải người ngoài, mình khôngđược có ý nghĩ bất lịch sự. Rõ ràng chỉ cách một bức tường, mà Chu Triển Nguyên cảm giác thật giống như cách vạn năm vậy. Khoảng cách giữa anhvà cô, ở trong lòng anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-duyen-mong/1793741/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.