Chuyện tình của Trình Tranh và Tô Vận Cẩm giống như chuyện tình yêu trong truyện cổ tích vậy, cổ tích về nàng lọ lem. Thời mộng mơ, cô luôn ao ước có một người bạn trai giống như Trình Tranh vậy, nhưng mặc cảm về điểm số, về gia thế đã khiến cô tự ti không dám đón nhận tình cảm của anh. Cuối cao trung, Tô Vận Cẩm chủ động hôn anh, nhưng đó là lần cuối cùng anh sau quãng thời gian biệt tích của cô. Tô Vận Cẩm từng nói: “…Ai đã quy định rằng cô bé Lọ Lem nhất thiết phải được hoàng tử cứu vớt?
Trong truyện cổ tích chỉ nói rằng từ đó trở đi cô bé Lọ Lem cùng hoàng tử tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chưa từng có ai tìm hiểu sâu xa xem cái hạnh phúc ấy hèn mọn biết bao nhiêu, chưa từng có ai hỏi cô bé lọ lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô có yêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủy tinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rớt nước mắt theo hoàng tử hồi cung, sau đó vĩnh viễn nơm nớp lo sợ trong cảnh hạnh phúc rằng nếu không có chàng cứu vớt, nàng đến lúc này vẫn còn đang giặt quần áo bên bờ sông lạnh lẽo …”
Tô Vận Cẩm trở lại về bên Trình Tranh, không dám đảm bảo hạnh phúc hai người sẽ có được nhưng trước một Trình Tranh đã thay đổi ít nhiều vì cô thì cô cũng không cần phải mạnh mẽ trước anh nữa, cô đã có thể dựa vào anh sau những mất mát đã trải qua, có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn trước, không cần phải cố gắng quá nhiều, không cần phải gắng gượng để kiễng chân lên cho bằng với anh nữa. Có trải qua mất mát và chia ly thì họ sẽ càng biết nâng niu quý trọng những gì đang có, nhưng họ đều không hối hận vì đã mất quãng thời gian 4 năm để đi đường vòng, vì họ nhận ra rằng họ gặp lại nhau vào đúng thời điểm ấy thì họ mới hiểu được những gì họ thật sự muốn có.