Không biết tình yêu của người khác ra sao, có giốngnhư tình yêu của hai người bọn họ không, như thể tọa trên tàu lượn siêu tốc,thoáng chốc vút tới đỉnh mây, nháy mắt đã trao nghiêng đáy vực.
Mạc Úc Hoa nói: “Hay dở ra sao cũng là cái “trời long đất lở” chính cậu đã lựachọn”
Sau khi Trình Tranh xuất viện, ở bên Tô Vận Cẩm thêm mấy ngày, cuối cùng vẫnđành quyến luyến bịn rịn trở về trường học. Cậu ta đi rồi, Tô Vận Cẩm qua mộtngày mới ý thức được, trong suốt hai ngày đầu gối tay ấp, bọn họ hóa ra khônghề nghĩ tới một biện pháp tránh thai nào cả. Nghĩ đến đây, không nén được nỗisợ hãi, một thân một mình chẳng biết làm sao cho phải, đánh chết cũng không mặtmũi ra tiệm mua thuốc, trăm phương ngàn cách không xong, Vận Cẩm đành tìm đếnMạc Úc Hoa, ấp a ấp úng kể lể đầu đuôi sự tình cho cô nghe. Mạc Úc Hoa khôngnói đến câu thứ hai, tóm lấy cô chạy ngay ra tiệm thuốc.
Thuốc đã uống rồi, thế nhưng rốt cuộc vẫn không kịp thời điểm phù hợp nhất, đếncả Mạc Úc Hoa cũng chả dám nói rằng tuyệt đối không còn nguy hiểm gì. Tô VậnCẩm thấp thỏm trải qua một khoảng thời gian lo lắng sợ hãi, tận tới khi kì kinhđến hẹn lại lên, tảng đá đeo nặng trĩu trong lòng mới buông ra nổi, thầm vuimừng vì tình huống kiếp nạn kiểu “tình xuân dào dạt một khi, bào thai bé bỏnglặng lẽ thành hình” hay thấy trên truyền hình trong thực tế thì tỉ lệ xuất hiệnlại không mấy cao, nhưng cũng hạ quyết tâm, từ nay sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-o-day/2184255/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.